Ở đây, bên ngoài Hạo Thiên thế gia, bốn phương tám hướng đều vang lên tiếng ầm không ngớt, có lẽ bởi vì uy thế của đại quân một điện quá mạnh khiến cho hư thiên rung lên bần bật.
Nhìn từ xa, đó là một màn đen cực lớn bao phủ cả bầu trời đêm, trận chiến còn chưa bắt đầu nhưng mùi máu tanh đã lan tràn khắp nơi, trong mắt mọi người đều là tia sáng dữ tợn, thậm chí là hung ác.
“Hạo Thiên Huyền Chấn, thời gian đã hết, mở kết giới đi!”, trên vương toạ, Huyết Khung ung dung lên tiếng.
“Điện chủ, hay là chúng ta làm một giao dịch đi”, đạo thân của Diệp Thành truyền âm tới, cả chiến trường chỉ Huyết Khung mới có thể nghe thấy.
“Ta nói rồi, ngươi không có tư cách bàn điều kiện với ta”, Huyết Khung lạnh lùng trả lời, dường như đã bắt đầu mất kiên nhẫn, ông ta vung tay lên chuẩn bị hạ lệnh tấn công.
“Ngươi không muốn làm điện chủ của Thị Huyết Điện à?”, đạo thân Diệp Thành chậm rãi nói.
Nghe vậy, Huyết Khung hơi nheo mắt, sát kiếm đang giơ lên cuối cùng dừng lại giữa không trung, phải nói rằng lời đạo thân của Diệp Thành nói thật sự đã chạm đến điểm yếu trong lòng ông ta.
Trong mắt người ngoài, ông ta là điện chủ phân điện tôn quý của Thị Huyết Điện, nhưng sự thật thì sao? Ông ta bị điện chủ những phân điện lớn khác bắt tay nhau chèn ép, đừng nói là tranh chức điện chủ Thị Huyết Điện, đến bảo vệ vị trí điện chủ phân điện còn khó.
Không ai hiểu rõ tình hình hiện tại hơn bản thân ông ta, đều là điện chủ phân điện của Thị Huyết Điện, nhưng thế lực của ông ta lại kém xa tám điện chủ còn lại, có thể bị lật đổ bất cứ lúc nào.
Lúc này, đạo thân Diệp Thành đột nhiên nói ra câu này, sao ông ta có thể không động lòng.
“Hạo Thiên thế gia có thể giúp ngươi ngồi lên vị trí điện chủ Thị Huyết Điện”, trước đại điện Hạo Thiên thế gia, đạo thân của Diệp Thành ung dung ngồi trên một phiến đá, vừa cắn hạt dưa vừa từ tốn nói.
Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng, hắn đang đánh trận tâm lý.