Thánh Mỹ lắc đầu, nói:
– Ta chỉ muốn hỏi, ngươi trả lời, nếu như ngươi đáp ứng, ta sẽ giải thích nghi hoặc trong lòng của ngươi, nếu ngươi cự tuyệt, ngày sau gặp lại, chỉ sợ…
Thánh Mỹ không có nói tiếp, lời đằng sau hai chữ “Chỉ sợ” này làm cho Lâm Minh có loại cảm giác khó hình dung, dường như nói ra sẽ khiến nàng rất đau.
Lâm Minh biết rõ, nếu như đáp ứng điều kiện của Thánh Mỹ, thậm chí có khả năng Thánh Mỹ sẽ truyền Thánh Điển nguyên vẹn cho hắn.
Chuyện này đối với Lâm Minh mà nói, chỗ tốt trong đó không thể tưởng tượng.
– Không thể chờ đợi sao?
Lâm Minh đã lui một bước, cái gọi là “Đợi “, kỳ thật là chờ Lâm Minh hoàn toàn lớn lên, thành tựu Thiên Tôn tuyệt đỉnh, tiếp cận Chân Thần, chờ hắn có đầy đủ lực lượng đối kháng Thánh tộc Tạo Hóa Thánh Hoàng, thậm chí có thể ngăn cơn sóng dữ.
Khi đó Nhân tộc có thể dừng chân, Lâm Minh cũng có thể đưa ra lựa chọn, đi toàn tâm toàn ý truy cầu võ đạo đỉnh phong.
Nhưng mà… Thánh Mỹ lắc đầu.
– Không thể!
Nàng cự tuyệt không có chỗ thỏa hiệp, làm cho nội tâm Lâm Minh ngây ngốc.
– Vì cái gì?
– Ta không có thời gian.
Trong ánh mắt Thánh Mỹ mang theo lo lắng.
Không có thời gian?
Lâm Minh hít sâu một hơi, dường như bình phục tâm tình rung động của mình, một khắc này trong đầu của hắn nhớ tới phụ mẫu, thân nhân, lại nhớ tới Tiểu Ma Tiên, Mục Thiên Vũ, Tần Hạnh Hiên, Lâm Hiểu Cáp, thoáng nhớ tới Thần Mộng Thiên Tôn, Hạo Vũ Thiên Tôn, nhớ tới di chí truyền thừa của Hỗn Nguyên Thiên Tôn, cùng Vạn Cổ Ma Khanh Hắc Long, thoáng qua vô số người Nhân tộc mà hắn từng gặp…
Những thứ này hắn không thể vứt bỏ.
Người, cho tới bây giờ không phải là cá thể độc lập, người cần xã hội, đạt được người khác tán thành.
Lâm Minh không cách nào làm cho chính mình độc lập ra được, đi cô đơn, tịch mịch leo võ đạo đỉnh phong.
Đi thừa nhận sinh mạng cô độc vĩnh hằng.
Đây là chuyện không thể tưởng tượng.
Cuối cùng… Hắn cắn răng, lắc đầu.
– Thật có lỗi!
Nghe được giọng trầm thấp của Lâm Minh, trên mặt Thánh Mỹ mang theo một tia thất vọng, nàng nhìn qua Lâm Minh, hai mắt chậm rãi nhắm lại, lông mi run nhẹ trong bóng đêm.
Kỳ thật đối với câu trả lời của Lâm Minh thì nàng đã sớm ngờ tới, nếu không cũng không phải là Lâm Minh.
Thở dài một hơi, Thánh Mỹ quay người nhìn qua vũ trụ tinh không.
Dáng người của nàng thướt tha, một thân quần áo đỏ thẫm phất phơ trong gió, mang theo mị hoặc vô tận.
Nàng giống như nữ thần trong thiên địa, đoạt tạo hó, hoàn mỹ vô khuyết, nhưng mà một khắc này hai mắt của nàng như ánh sao, lại toát ra vẻ không biết giải quyết thế nào.
Vì sao phải cầu chứng nhận một lần?
Có lẽ chỉ là cho mình thêm lý do vứt bỏ a…
– Lâm Minh… Ngươi giống như con bướm lao vào trong lửa, biết rõ phía trước là biển lửa hừng hực, nhưng vẫn như cũ lao vào trong lửa…
– Mà ta cũng chỉ là con bướm.
Giọng của Thánh Mỹ vang lên trong bóng tối vô tận.
Lâm Minh im lặng, hắn đúng là con bướm.
Thánh tộc cường đại tới mức khó có thể tưởng tượng, cho dù hắn cố gắng khai quật tiềm lực, thiêu đốt tánh mạng, cũng không cách nào ngăn cản bước chân Thánh tộc xâm lấn.
Thế nhưng mà Thánh Mỹ, nàng đối mặt với biển lửa, vì cái gì?
– Ngươi nói giống như từng quen biết…
Trong nội tâm Lâm Minh thở dài, hắn còn nhớ lúc mười lăm tuổi vừa bước vào võ đạo, thiếu khuyết dược liệu tôi luyện thân thể, còn đối với phàm nhân mà nói, nếu như không có dược liệu tẩm bổ sẽ vì thân thể tiêu hao quá độ mà tàn phế.
Năm đó hắn vì thu gom tiền tài mua dược liệu, chế tác minh văn phù, đi tất cả đại phường thị, đấu giá hội chào hàng minh văn phù, kết quả bởi vì hắn không có danh tiếng mà bị đối xử lạnh nhạt.
Kết quả tình cảnh hắn chào hàng, hoàn toàn bị Lan Vân Nguyệt mối tình đầu nhìn thấu.
Sau đó Lan Vân Nguyệt cho hắn lời khuyên sao mà tương tự như Thánh Mỹ…
– Ta nhớ được… Ta lúc còn là phàm nhân, một vị cố nhân khuyên bảo ta, không nên quật cường đi luyện võ, không muốn ta khổ sở cả đời, nên làm phế nhân nằm trên giường cả đời, mà ta trả lời…