Tối quan hắn đã giao cho Lý Toàn nhiệm vụ hạ sát thủ, nhưng rõ ràng lực lượng của người ta mạnh hơn không chỉ một lần. Chẳng lẽ lại dùng xa luân chiến, nhưng đối phương chỉ có một người xuất thủ!
Nếu mình tiếp tục xa luân chiến, không tính tới việc bị Tô tiên sinh trách tội, có khi mình cũng không biết được người ta. Cho nên sắc mặt hắn có chút khó coi nói:
“Tại sao lại xuất thủ đả thương người?”
“Các người coi chúng tôi là địch nhân, tôi đánh ngất hắn là may lắm rồi, nếu là người bình thường thì đã tàn phế rồi”
Tiểu Uy nói
“…”
Hắc y nhân cầm đầm có chút cứng lưỡi, không biết nên nói cái gì cho phải.
Nhưng may mắn là lúc này có người đi ra, giải vây cho họ:
“Được rồi, Trương Mạnh Quân, các ngươi đều dừng tay đi, hai người kia là vệ sĩ do lão gia mời tới, không phải là địch nhân.”
“Dạ, Vương quản gia.”
Hắc y nhân cầm đầu nghe xong, cung kính đứng ở một bên.
“Lưu tiên sinh và Đỗ tiên sinh có phải không, tôi là quản gia ở đây, họ Vương, lúc nãy vệ sĩ không biết, cho nên xảy ra hiểu lầm, mong các vị tha lỗi!”
Vương quản gia nói.
Trong lòng tôi hừ lạnh, không biết mới là lạ. phần lớn là do ông chủ mưu, nhưng ngoài miệng lại nói:
“Không sao đâu, là chúng tôi mạo muội, xuất thủ đả thương người.”
Vương quản gia nghe xong vẻ mặt có chút mất tự nhiên, nhưng trong nháy mắt đã khôi phục bình thường, bình tĩnh nói:
“Xin mời hai vị vào, Tô tiên sinh đang ở trong phòng khách chờ.”
Tôi không nói gì, đi theo Vương quản gia vào trong nhà, vừa vào cửa đã nhìn thấy Tô Viên Triêu đang ngồi ở trên ghế sa *** trong đại sảnh, trên bàn còn có một cái máy tính, quay lại cảnh chúng tôi đang đánh nhau.
“Công phu của hai vị thật tốt, là Tô mỗ mạo muội rồi.”
Tô Viên Triêu ngồi ở trên ghế sa *** mỉm cười nói, hắn không đứng lên, cũng không có ý đãi khách.
Tôi trong lòng có chút chán ghét, thản nhiên nói:
“Nếu như Tô tiên sinh không tín nhiệm chúng tôi, thì chúng tôi trả lại tiền đặt cọc là được.”
Tô Viên Triêu biến sắc, nói:
“Lưu tiên sinh đừng để ý, Tô mỗ cũng là…”
“Cha! Nếu người mời người ta tới, tại sao không tín nhiệm người ta chứ!”
Trong lúc đang nói chuyện, thì trên cầu thang truyền xuống một giọng nói ngọt ngào, chủ nhân của nó chính là Tô Dĩnh Tư.
Tiếng bước chân vang lên, trong nháy mắt Tô Dĩnh Tư đã xuất hiện trong đại sảnh. Tô Dĩnh Tư không trang điểm hay hóa trang làm cho hai mắt tôi tỏa sáng, hai lần gặp trước đã qua hóa trang, mà bây giờ, Tô Dĩnh Tư chỉ mặc bộ quần áo thể thao ở nhà, mái tóc có một cái trâm cài đằng sau, làm cho người ta có cảm giác mới mẻ vô cùng.
“Ha hả, là cha không đúng.”
Tô Viên Triêu nhìn thấy con gái tới giải vây cho mình, nên cười nói.
Tôi và Đỗ Tiểu Uy được an bài ở trong phòng khách tầng dưới, Tô gia cũng coi trọng chúng tôi, an bài cho mỗi người một phòng riêng.
Buổi tối tôi gọi điện thoại cho Triệu Nhan Nghiên, hỏi thăm tình hình học tập của nàng.
“Có tin tức của nàng không?”
Tôi trầm mặc một hồi hỏi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL
“Không có, hôm nọ bác Diệp tới nhà em đánh cờ, em đã thử dò hỏi qua, hình như là bác ấy không biết chuyện này, chỉ biết là Diệp Tiêu Tiêu đột nhiên quyết định muốn đi học nghiên cứu sinh.”
Triệu Nhan Nghiên thở dài nói.
“Quên đi, một ngày nào đó sẽ gặp lại, anh không tin cả đời này nàng không về nhà.”
Tôi nói.
“Đâu có ai như anh, tại sao anh không chủ động đi tìm nàng?”
Triệu Nhan Nghiên chất vấn.
“Tìm nàng? Tìm thế nào?”
Tôi cười khổ nói, chẳng lẽ lại đi tới nhà Bác Diệp hỏi thăm? Bọn họ không sinh nghi mới lạ, nếu như bọn họ biết tôi cưỡng gian con gái bảo bối của họ, không đánh chết tôi mới lạ!
“Ha hả, vậy thì xem anh có muốn tìm hay không mà thôi!”
Triệu Nhan Nghiên thần bí nói.
“Chẳng lẽ em có cách?”
Tôi kỳ quái hỏi.
“Đương nhiên là có rồi, phải xem lão bà của anh là ai chứ, là một người vợ cả, em đương nhiên phải biết những việc của tiểu lão bà.”
Triệu Nhan Nghiên đắc ý nói.
“Nhan Nghiên, mau nói cho anh biết, nàng hiện giờ đang ở đâu?”
Tôi có chút ít kích động hỏi. Dù sao trong khoảng thời gian này chuyện đó vẫn như một khối đá lớn đặt ở trong lòng của tôi.
“Ha hả, thấy anh vội vã như vậy, có phải nàng rất trọng yếu với anh hay không?”
Triệu Nhan Nghiên có chút u oán nói.
“Đúng…”
Tôi mới nói được như vậy, thì đã ý thức được chuyện có gì đó không đúng, cho nên vội vàng bổ sung nói:
“Đương nhiên, mỗi người phụ nữa đối với anh đều rất trọng yếu, nhưng em là người trọng yếu nhất.”
“Hừ hừ, coi như anh có tấm lòng.”
Triệu Nhan Nghiên nghe xong hài lòng nói:
“Bây giờ, em sẽ đọc cho anh số di động của nàng, cầm bút mà ghi lại, số là 139XXXXXXX, có bao nhiêu số, anh lặp lại một lần xem nào.”
“139XXXXXXX, được rồi, anh đã nhớ.”
Thật ra thì tôi không cần thiết phải ghi lại, bởi vì trí nhớ của tôi rất kinh người, nó là một loại năng lực đặc thù mà tôi cũng không biết.
“Nhưng mà làm sao em biết được ?”
Tôi có chút kỳ quái.
“Em nói chuyện với bác Diệp, nói em rất quý Cô Diệp, nên muốn cùng nàng nói chuyện.”
Triệu Nhan Nghiên khúc khích cười nói.
Tôi ngạc nhiên, như vậy cũng được ư, xem ra cô bé này đúng là người làm việc rất tốt.
Chúng tôi còn nói một số chuyện yêu đương thắm thiết, sau đó tôi cúp điện thoại.
Home » Story » trọng sinh truy mỹ ký » Chương 195: Xuất thủ đả thương người