– Cô đi một mình buổi tối như vậy không tốt đâu. Nhà cô ở đâu, tôi đưa cô về?
Kaylin lắc đầu rút tay mình ra khỏi bàn tay ông rồi quay người đi tiếp. Cô không muốn ông đưa về Mạc gia. Giờ cô chỉ muốn đi như vậy thôi.
Nhưng ông ta làm gì để cho cô đi dễ dàng như vậy được. Liền đi theo cô để dỗ tiếp. Nhưng thế nào thì cô vẫn lắc đầu không nghe theo ông. Hết cách ông cho người để kéo cô lên xe. Nhưng hành động này lại bị mọi người chú ý đến. Họ vây quanh còn hỏi ông ta định làm gì Kaylin. Ông ta cũng chiêu trò không kém mà nói:
– Đây là con gái tôi, nó dỗi tôi mấy ngày nay nên muốn rời đi. Tôi sợ con bé có chuyện nên phải đưa về nhà.
Nhìn gương mặt đáng thương của Kaylin họ ngờ vực nhưng trước lời nói của ông ta thì họ lại gật đầu. Có nhiều cô gái trẻ bây giờ thiếu kinh nghiệm thực tế, ba mẹ chiều quá nên sinh hư rồi.
Ông ta thấy mình thuyết phục họ thành công, Kaylin còn không thể làm gì ngoài lắc đầu thì trong lòng ông như đã nở hoa vậy.
Nhưng còn chưa kéo được Kaylin vào xe thì cánh cửa xe của ông bị đóng sập lại. Cánh tay giữ chặt ở cửa khiến ông không mở ra được. Ngoảnh lại còn tức giận muốn chửi rủa nhưng người trước mặt làm ông ta lùi ra mấy bước.
Cao Thắng nhìn Kaylin rồi lại nhìn về phía ông ta mới đánh gia qua biểu cảm trên gương mặt.
– Cô ta là con gái ông từ lúc nào vậy?
– Mạc thiếu gia… chuyện này…
Ông ta hết cách để giải thích. Không ngờ lại gặp người của Mạc gia ở đây. Ông không còn cách nào khác liền cúi đầu nhận lỗi.
Đợi khi Cao Thắng xử lý ông ta xong, anh dẫn cô ngồi vào xe của mình rồi khởi động để rời đi. Trên đường đi về Kaylin vẫn giữ im lặng không có nói gì. Điều làm người ta khó chịu nhất vẫn là sự im lặng. Cuối cùng anh không chịu được nữa mà nhấn chân phanh lại.
Quay sang, vẻ mặt anh khá tức giận mà nhìn cô:
– Cô đầu óc có vấn đề à mà rời đi vào buổi tối? Nhà tôi không rảnh để ngày nào cũng phải lo về việc đi tìm người như cô đâu.
Kaylin nghe anh nói vậy, sống mũi cay xè mà cố nhìn. Cô xin lỗi rồi xoay người muốn mở cửa xe. Cao Thắng thấy thế liền phải đóng chốt cửa lại mà kéo cô ngồi yên. Lần đầu tiên anh tức giận mà hiện rõ ra mặt như thế. Trước đây xử lý việc của Nhất Thiên với Tinh Tuyết cũng không khiến anh điên đầu như này.
– Còn muốn đi đâu nữa? Tôi không rảnh để đi tìm cô vào buổi đêm như này cô hiểu không? Nếu hiểu chuyện thì yên phận một chút đi.
Những lời sau đó Cao Thắng đều nói bằng tiếng Trung để Kaylin không nghe hiểu ra.
Vài phút sau anh mới nói:
– Tiểu Tuyết đưa cô tới nhà tôi không phải để cho thích làm gì thì làm. Cô nghe hiểu chứ?
Kaylin gật đầu, một vài giây sau mới ngẩng đầu nhìn anh. Nước mắt cô ngập tràn ra cả má. Cô rất nhanh lau bỏ đi nhưng từng hành động một đều thu vào mắt của Cao Thắng. Anh nhíu mày, cũng mất khá lâu để định thần lại. Là do anh nói khó nghe quá nên cô khóc? Có cần mít ướt đến vậy không?
Lấy trong túi áo ra khăn tay đưa cho Kaylin. Cô lại lắc đầu đẩy về phía anh. Cũng không muốn làm bẩn đồ của anh, cô tự lau khô là được chứ gì? Nhìn hành động cố gắng lau sạch nước mắt của Kaylin, anh cảm giác như cô đã quen với việc này. Nhìn cô rất tủi thân, phần nào đó lại rất muốn quan tâm tới cô. Không hiểu em gái anh vì sao quen được một người như Kaylin nữa.
Chiếc điện thoại reo lên phá vỡ bầu không khí trong xe. Cao Thắng nhấc máy để nghe.
Từ đầu dây bên kia đã vọng lại:
– Anh, anh tìm được Kaylin chưa?
– Rồi. Nhưng có lẽ mới đưa được về. Bảo mọi người đừng tìm nữa. – Cao Thắng nhìn Kaylin đang sụt sùi thì thay đổi ý định.
– May quá, vậy anh mau đưa em ấy về nhé. Ở ngoài như vậy em sợ Kaylin sẽ gặp nhiều rắc rối.
– Ừ.
Chỉ một câu liền tắt máy. Trước đây Cao Thắng rất hay nói chuyện với Tiểu Tuyết, vậy mà hôm nay anh lại muốn tắt điện thoại sớm nhất có thể.
Kaylin khi này đang nhìn anh, đôi mắt cô vẫn còn đỏ hoa, chóp mũi cũng ửng đỏ lên vì vừa nãy khóc. Cao Thắng thở dài ấn nút để mở cửa kính xe. Hiện tại không phải để Kaylin thấy thoải mái nữa mà chính anh cần thoải mái hơn. Thật khó để nói ra nhưng anh thật sự có cảm tình lớn với người con gái này. Rõ ràng cô chẳng làm gì hết, chỉ nhìn anh thôi nhưng đã bị cô đoạt đi hơn nửa mạng. Tuy vậy anh vẫn cố giữ chút ý chí cuối cùng mà nhắc nhở Kaylin là người anh không nên có tư tình nhất. Việc làm tốt nhất bây giờ là nên giữ khoảng cách với cô. Nhưng cứ mỗi lần định nói thì anh lại không thể làm được. Lần đầu tiên, từ trước tới giờ lần đầu tiên có người khiến anh phải suy nghĩ nhiều đến vậy. Anh cứ nghĩ cả đời này chỉ cần lo chọn vẹn hạnh phúc cho em gái anh là được, không ngờ bây giờ ý nghĩ đấy biến mất. Thay vào đó là việc suy nghĩ đến cô gái bên cạnh anh hơn. Bỏ qua quá khứ của cô, anh chỉ nghĩ làm sao bảo vệ cho cô khỏi người chồng kia của cô là được rồi.