Liễu Uyên vừa động thân, trên đài luyện võ giống như hiện ra mười mấy thân ảnh, Liễu Trần cười nói.
– Có được bộ thân pháp này, tốc độ lại nhanh, đã dựng ở thế, chúc mừng Liễu đại sư có được một kiện binh khí hoàng tộc hạ phẩm cùng một khối phù lục chí tôn!
– Chúc mừng Liễu đại sư…
Nhìn thấy thân hình Liễu Uyên vũ động, mà thiếu niên kia lại không thể trốn tránh, mọi người đều cảm thấy được thắng bại đã phân, liền sôi nổi chúc mừng Liễu Thành Trạch.
– Ha ha, tu vi của khuyển tử không đủ cho chư vị khen ngợi…
Nghe được thanh âm chúc mừng của mọi người, Liễu Thành Trạch vui vẻ, ngoài miệng khiêm tốn nhưng trong lòng cao hứng vô cùng. Hắn vuốt râu, hài lòng nhìn con của mình.
Oanh oanh oanh!
Liễu Uyên không ngừng xoay tròn quanh người Nhiếp Vân, thiếu niên tựa hồ còn chưa kịp phản ứng, trên lưng trúng một chưởng, trước ngực trúng một cước, nhìn qua chật vật nói không nên lời.
– Ha ha, ngươi không còn biện pháp nào nữa, trực tiếp nhận thua đi!
Thấy thiếu niên không theo kịp tốc độ của mình, dưới chân chậm chạp như lão hán, Liễu Uyên thét dài một tiếng.
– Xem ra mang theo Huyền Ngọc kiếm chỉ dùng lực lượng thân thể đơn thuần vẫn là quá chậm.
Không để ý tới tiếng hô của đối phương, Nhiếp Vân vừa di chuyển thân hình vừa bất đắc dĩ lắc đầu.
– Nhiếp Vân đang làm gì vậy…
Thiết Lan Nhi nhíu mày kỳ quái nói.
– Nhiếp Vân đại nhân thật biết biểu diễn…
Vu Kiệt nhủ thầm.
– Ha ha, Nhiếp Vân, tốc độ phản ứng của ngươi rất nhanh, nhưng tốc độ bản thân ngươi thật sự quá chậm, nếu như vậy thì chúng ta chấm dứt chiến đấu đi!
Liễu Uyên nhìn thấy thiếu niên hoàn toàn không theo kịp tốc độ của mình, hưng phấn cười ha ha, hai tay chồng lại liên tục đánh ra ba chưởng!
– Tốc độ quá chậm? Có lẽ vậy…nhưng dù chậm vẫn có thể chiến thắng ngươi!
Nhiếp Vân lắc đầu, bàn tay một trảo đã cầm Huyền Ngọc kiếm trong tay, đồng thời hét to:
– Xuống đi, Sơn Xuyên Thế!
Một kiếm bổ xuống.
Kiếm không công kích chưởng phong hay Liễu Uyên mà chém thẳng vài đài luyện võ bằng đá hoa cương.
Oanh long!
Lực lượng hóa thành kiếm khí khổng lồ hung hăng chém lên đài, rầm một tiếng mặt đá bị mở bung ra thành khe nứt, cả đài luyện võ như vị lưu tinh đánh trúng, vết rạn như mạng nhện rậm rạp kéo dài, đá vụn văng tung tóe khắp nơi.
– Đi xuống đi!
Một kiếm chém vỡ đài luyện võ thành đá vụn, Nhiếp Vân vung chân đạp thẳng tới Liễu Uyên còn chưa kịp đứng vững.
– Cái gì?
Liễu Uyên còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy vùng ngực tê rần, thân hình như diều đứt dây thẳng tắp rơi xuống đài!
Yên tĩnh!
Tất cả mọi người choáng váng!
Một kiếm đem đài luyện võ bằng đá hoa cương có đường kính hai mươi thước đánh thành dập nát, đây…đây là lực lượng gì vậy?
– Hắn đánh một kiếm này hình như không dùng chân khí…không dùng chân khí còn có lực phá hoại như vậy, thanh kiếm kia…nặng bao nhiêu?
Thành chủ Liễu Tật Phi là người đầu tiên nhìn ra vấn đề, thân hình run run, không thể tin đó là sự thật.
Người khác có lẽ còn không biết độ cứng rắn của đài luyện võ kia, nhưng hắn là chủ nhân làm sao không biết!
Cho dù là cường giả khí tông toàn lực đánh một kiếm chưa hẳn lưu được dấu vết trên đài, mà thiếu niên kia đánh một kiếm…đài luyện võ liền nát!
Lực lượng như vậy kinh khủng bậc nào?
Một vạn cân, mười vạn cân, trăm vạn cân đi?
– Ngươi thua, mấy thứ này thuộc về ta!
Một chiêu đánh dập nát đài luyện võ, đá văng Liễu Uyên xuống đài, Nhiếp Vân khẽ cười đem Huyền Ngọc kiếm đeo lên lưng, nghênh ngang đi xuống.
– Thanh kiếm của ngươi…có thể cho ta xem một chút không?
Thấy thiếu niên đi xuống, dưới chân giẫm lên mặt đất biến thành bụi phấn, Liễu Tật Phi nghênh đón, thật cẩn thận hỏi.
– Muốn xem kiếm của ta? Được thôi!
Nhiếp Vân biết lực lượng một kiếm vừa rồi quá lớn, khẳng định không thể giấu diếm cường giả thân kinh bách chiến như Liễu Tật Phi, khẽ cười đem Huyền Ngọc kiếm ném tới.
Dù sao với thực lực của mình không sợ đối phương cướp đoạt.
Phác thông!
Liễu Tật Phi đưa tay tiếp kiếm, vốn tưởng rằng mình đã dùng khí lực thật lớn nhưng không nghĩ tới mình vẫn xem thường thanh kiếm, sức nặng khổng lồ khiến thân hình hắn lảo đảo. Trường kiếm hoa một tiếng cắm thẳng xuống đất sâu hai thước.
Tùy tay ném kiếm đã làm thanh kiếm đâm sâu vào mặt đất hơn hai thước, sức nặng tuyệt đối đã đạt tới trình độ vô cùng đáng sợ.