Rầm.
Cuộc chiến giữa hai người phụ nữ đang căng thẳng, một người đàn ông từ trên mái nhà nhảy xuống chắn giữa hai người.
– X, ngươi làm gì ở đây vậy?
Thẩm Nhiên thấy người đến là ai liền tái mặt, cũng có chút tiếc nuối mà thu kiếm lại.
Người này một khi ra tay làm gì còn cửa cho bọn họ đấu nữa.
Thẩm Nhiên đi tới bên cạnh Tuấn Kiệt nói nhỏ.
– lão già kia có vấn đề à, vốn chỉ là một con mồi nhỏ bé xứng đáng để ông ta cử tên điên này ra tay sao?
– con mồi nhỏ bé? Thẩm tiểu thư, cô nhìn lại cô ấy đi, dù đánh nhau với chúng ta lâu như vậy nhưng cô thấy hơi thở cô ấy rối loạn chút nào không? Ngược lại là cô đấy, nhìn có khác gì vừa chui từ bãi rác lên không?
– anh…
Thẩm Nhiên không thể phản bác lại được bởi vì sự thật chính là vậy, lúc giao đấu với Hạ Kỳ Như cô ta có cảm giác bản thân và cô như bị tráo đổi vị trí cho nhau vậy, cô mới là người đi săn, còn cô ta là con mồi, nghĩ đến đây cô ta đột nhiên hứng thú nhìn Tuấn Kiệt.
– anh nói xem lần này cô ta có thắng không?
– chưa chắc.
Đầu mày Tuấn Kiệt hơi nhíu lại, cô gái kia là một mầm mống rất tốt, nếu bị giết chết cũng hơi đáng tiếc thật, nhưng dù sao đối thủ cũng là X, cô có giỏi hơn nữa cũng không thắng nổi được.
– bọn họ bắt đầu rồi kìa.
Thẩm Nhiên thấy X đã ra tay liền bắt đầu quan sát chăm chú.
X trong lời cô nói là một thiếu niên tóc trắng, lúc nào cũng đeo một cái mặt nạ che nửa khuôn mặt và con mắt phải của mình, không biết hắn từ đâu đến, nhưng nghe nói cấp trên rất coi trọng hắn mà bản thân hắn cũng rất có tài năng, từng một mình địch với năm mươi sát thủ cấp cao mà mặt không đổi sắc, thậm chí còn suýt nữa đồ sát hết tất cả bọn họ, một người đáng sợ như vậy ai cũng không nguyện ý dây vào hắn.
Trái ngược với sự e sợ lẫn lo lắng của hai người ở bên kia, tâm trạng của Hạ Kỳ Như lại trái ngược lại hoàn toàn.
Người này vừa xuất hiện, khuôn mặt lãnh đạm của cô đột nhiên thay đổi, khóe môi cũng không nhịn được mà cong lên.
Tìm thấy anh rồi, Khởi Phong.
Hạ Kỳ Như vừa cong khóe môi, người đối diện đã không chút do dự lao đến chỗ cô.
Khởi Phong lúc này không có ký ức, hắn giống như một cái máy được lập trình sẵn cứ thế nhằm thẳng vào con mồi mình đã xác định, chỉ khác là lần này hắn không muốn giết mục tiêu mà được lệnh bắt sống, cho nên Hạ Kỳ Như nhờ vậy mới may mắn thoát chết mấy lần.
Cũng không biết tay chân hắn làm từ gì mà cứng như đá, cô thử tấn công mấy lần đều không làm gì được hắn, muốn dùng bùa định thân cũng không có cơ hội, người ta căn bản không để cô có cơ hội chạm vào mình.
Hạ Kỳ Như: “…”
Cô vất vả tìm hắn lâu như vậy, thế mà hắn vừa thấy mình liền muốn đánh.
Chia tay đi.
“Tiểu Hắc, trói hắn lại cho ta.”
“…”
Không phải muốn chia tay sao? Vậy bảo nó bắt hắn lại làm gì?
Tiểu Hắc thắc mắc thì thắc mắc thế, nhưng sau cùng vẫn bay ra, nhân lúc Khởi Phong mải tấn công Hạ Kỳ Như mà dán bùa định thân lên lưng hắn.
Khởi Phong đột nhiên bị hạn chế hành động liền tìm cách thoát ra, nhưng dù hắn cố cách mấy cũng không thể cử động được dù chỉ là một ngón tay.
– cô gái, cô đã làm gì hắn vậy?
Tuấn Kiệt thấy X đột nhiên bất động liền lên tiếng dò hỏi, Hạ Kỳ Như không trả lời hắn, chỉ nhàn nhạt nói.
– bảo với chủ nhân mấy người, hắn bây giờ là người của ta.
Tuấn Kiệt: “…”
Hạ Kỳ Như nói đem người đi liền đem người đi thật, hành động còn nhanh hơn lúc cô né đòn của hắn, trong chớp mắt đã không thấy người đâu nữa. Tuấn Kiệt chỉ có thể gọi điện báo tình hình cho lão đại biết.
“Sếp, X bị cô gái kia bắt đi rồi.”
“Cái gì cơ?”
Robert nghe thấy tin tức này liền đứng bật dậy, vẻ mặt như nuốt phải ruồi.
Đến cả X cũng không xử được cô ta, quả thật là một người khó xơi mà.
“Bây giờ chúng ta phải làm gì đây?”
“Tạm thời đừng gây sự với cô ta nữa, cho người theo dõi là được rồi.”
“Được.”
Tuấn Kiệt nói xong liền cúp máy.
Robert nhìn những bức ảnh chằng chịt dấu tích v trên tường, chỉ duy có một cô gái là ngoại lệ, khóe môi đột nhiên cong lên.
Thú vị rồi đây.
Bằng mọi giá ông phải bắt được cô gái này, đối với những con mồi khó thuần phục, hoặc là giết chết hoặc là chịu thuần phục, ông hy vọng cô gái kia sáng suốt tự biết đâu là đường sống của mình.