– Tiểu súc sanh, bị lão phu gặp còn muốn chạy trốn!
Âm thanh của lão giả vang lên bên tai của Huyền Thiên, hắc y nhân Tiên Thiên cảnh lục trọng nhanh như thiểm điện, hướng Huyền Thiên đuổi theo, bước chân cũng lướt đi hơn một trăm năm mươi mét, so tốc độ của Huyền Thiên còn nhanh hơn không ít.
– Tứ trưởng lão, thực lực của thằng ranh con này che dấu rất sâu, a Nam cùng lão Mã đều chết trong tay của thằng ranh này, ngay cả thiếu chút nữa cũng bị hắn giết rồi, ngài nhất định phải thay ta báo thù cho họ a.
Tên hắc y nhân Tiên Thiên cảnh ngũ trọng nhìn thấy người tới thì vui vẻ quát lên.
Hắc y nhân Tiên Thiên cảnh lục trọng đi lên hai bước, cũng đã đến trước mặt hắc y nhân Tiên Thiên cảnh ngũ trọng. Tốc độ không giảm chút nào, chỉ lưu lại một câu:
– Lại dám giết người của lão phu. Tiểu súc sanh. Ngươi chạy trốn tới chân trời góc biển cũng trốn không thoát khỏi tay của lão phu.
Hắc y nhân Tiên Thiên cảnh lục trọng tốc độ so với Huyền Thiên ít nhất nhanh hơn ba thành. Mỗi một bước bước ra so khoảng cách so với Huyền Thiên còn ngắn lại hai ba mươi mét.
– Lão gia hỏa này, tốt rất nhanh, ít nhất đem khinh công huyền giai trung phẩm tu luyện tới cảnh giới đại thành.
Huyền Thiên thầm nghĩ trong lòng.
– Đến cùng là người nào? Rốt cuộc ta đã làm gì mà kẻ này thù hận mạnh như thế! Không chỉ phái cao thủ Tiên Thiên cảnh ngũ trọng, ngay cả cao thủ Tiên Thiên cảnh lục trọng đều có, mà tu vi ta biểu hiện ra ngoài mới có Tiên Thiên cảnh nhất trọng mà thôi, lại xuất động lực lượng như vậy đánh giết ta. Cơ hồ là sư tử vồ thỏ, nếu không phải ta ẩn dấu thực lực thì không có khả năng phản kháng.
Nghĩ lại mấy hô hấp nữa qua đi, hắc y nhân Tiên Thiên cảnh lục trọng phía sau đã còn cách hai trăm mét, cách Huyền Thiên rất gần.
Âm thanh hư không nghiền nát đột nhiên vang lên.
Huyền Thiên cũng không quay người, nhưng mà một cổ kiếm khí từ sau lưng truyền tới, kích xạ bay tới, như cuồng phong ngưng tụ một đường, chém vào lưng của hắn.
Kiếm khí phía sau là một kiếm quang màu vàng, trong chốc lát cũng chém ra bốn năm trăm bước, hơn nữa còn chém về phía Huyền Thiên.
Cảm giác nguy cơ cường đại trong chốc lát đem Huyền Thiên bao phủ bên trong.
Hai lỗ tai của Huyền Thiên khẽ nhúc nhích, tất cả phía sau đều bị hắn nắm giữ, đầu của hắn không quay lại, ” Trọng Nhạc Kiếm ” trong tay quét ngang phía sau.
Keng – –
Ngưng luyện thành kiếm quang màu vàng hóa thành thực chất, trảm lên ” Trọng Nhạc Kiếm “, phát ra âm thanh giao kích giòn vang.
Kiếm quang cuối cùng vẫn là kiếm quang, so với huyền giai trung đẳng bảo khí ” Trọng Nhạc Kiếm ” xa xa không kịp, Huyền Thiên lại mang theo sức lực khủng bố truyền tới lực phản chấn cũng không tạo thành tổn thương cho hắn.
Ngược lại Huyền Thiên mượn nhờ lực lượng một kiếm của hắc y nhân Tiên Thiên cảnh lục trọng tăng tốc về phía trước, trong chốc lát đã tăng lên gấp đôi, trong nháy mắt đã cách nhau hơn bốn trăm thước.
Ân!
Lão giả hắc y nhân kia phát ra tiếng kinh hô, tuy cách xa hơn bốn trăm thước, nhưng một kiếm hắn chém ra uy lực mạnh có thể so với một kích toàn lực của Tiên Thiên cảnh ngũ trọng, cũng không chút nào yếu kém, Huyền Thiên không thèm quay đầu lại đã ngăn trở công kích của hắn mà thân thể không bị thương chút nào, ngược lại mượn nhờ lực lượng của hắn gia tốc nhanh hơn, kéo dài khoảng cách của hai người.
– Tiểu súc sinh này quả nhiên không đơn giản, hừ, nếu cho hắn lớn lên thì đó là ác mộng!
Hắc y nhân nhỏ giọng kinh hô, ngay sau đó quát lớn:
– Tiểu súc sinh, cho dù ngươi trốn vào chỗ sâu trong Âm Phong sơn mạch thì bên trong có yêu thú cường đại hơn, không chỉ có yêu thú Tam cấp bá chủ, mà ngay cả yêu thú tứ cấp đều có, ngươi chết không có chỗ chôn.
Khi nói chuyện tốc độ của hắc y nhân không giảm, cấp tốc tiến về phía trước, một bước là một trăm năm mươi mét, truy kích Huyền Thiên.
Huyền Thiên đương nhiên biết rõ, càng đi sâu vào trong Âm Phong sơn mạch thì yêu thú càng cường đại, dùng tu vi của hắn không dám vào sâu quá mức, nhưng mà bây giờ tên đã lên dây không thể không phóng, hắc y nhân sau lưng đuổi theo, Huyền Thiên chỉ có tiến về phía trước và không có khả năng dừng lại chiến một trận với hắn, bởi vì không có chút hy vọng thắng nào cả.