Sau đó, Tô Khiết trực tiếp đóng cửa phòng lại trước mặt cậu ba Nguyễn.
Sau đó… Không có sau đó nữa…
Cậu ba Nguyễn nhìn căn phòng khép chặt, sững sờ, ngây ngốc…
Anh không dám tin, anh lại cứ như vậy bị đuổi ra ngoài? Bị cô không nể nang gì đuổi ra ngoài?
Cậu ba Nguyễn đứng ngoài cửa, âm thầm hít thở, cố hết sức để bản thân bình tĩnh lại. Mặc dù nói cô và anh kết hôn chưa lâu nhưng đối với cô, anh vô cùng hiểu cô.
Với tính cách của cô, càng ép, cô sẽ tránh anh càng xa, cho nên, chuyện này không thể vội vàng…
Người anh cũng đã lấy về rồi, anh cũng không cần phải gấp gáp giờ phút này làm gì, sau này, có thời gian sẽ từ từ “tính sổ” với cô!
Đến lúc đó, nợ cũ, nợ mới, anh sẽ tính với cô sòng phẳng một lượt!
Trong phòng, Tô Khiết đợi một lát, thấy bên ngoài không có bất cứ động tĩnh gì nữa, lúc này, cô mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cô cầm tóc của Nguyễn Hạo Thần và hai cục cưng đi giám định AND, kết quả giám định chứng minh Nguyễn Hạo Thần không phải là người đàn ông năm năm trước. Theo lí mà nói, cô nên yên tâm mới đúng, nhưng không biết vì sao cô lại cảm thấy có chút bất an?!
Hơn nữa, cô bây giờ càng không nghĩ ra, Nguyễn Hạo Thần vì sao không nên cưới cô. Lần trước đến nhà cổ của nhà họ Nguyễn, ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn vô cùng không hài lòng về cô. Thật ra với tình hình của cô bây giờ, hai vị trưởng bối nhà họ Nguyễn phản đối cũng là bình thường.
Cô đã sớm dự đoán được sẽ xảy ra tình huống như vậy. Cô có thể nghĩ đến, thì Nguyễn Hạo Thần nhất định cũng có thể nghĩ đến.
Với thái độ chán ghét của ông cụ Nguyễn đối với cô, anh cưới cô, đối với việc anh lấy ra cổ phân của Nguyễn thị rõ ràng không giúp ích được gì, chỉ sợ ngược lại sẽ kéo chân anh mà thôi.
Cho nên, cô thật sự không nghĩ ra lý do Nguyễn Hạo Thần cưới cô?
Anh không phải còn có mục đích khác đấy chứ? Nếu đúng như vậy, cô càng phải thận trọng, cẩn thận hơn mới được.
Dù sao cũng không thể mắc mưu của anh, không thể bị anh lừa được!!
Trong lúc Tô Khiết đang suy nghĩ, điện thoại đột nhiên vang lên. Tô Khiết cầm lấy điện thoại, nhìn thấy cuộc gọi video của bé Kỳ, sắc mặt vốn hơi ngưng trọng, lập tức trở nên dịu dàng.