Thẩm Thanh Hòa giơ tay vuốt ve vòng eo thon gọn của Thẩm Giáng Niên: “Có lời này của em là đủ rồi.”
“Còn chưa đủ,” Thẩm Giáng Niên nhấn mạnh, “Em sẽ cho người biết, mỗi lời em nói đều có thể thực hiện được.”
“Được rồi, vậy xin em nhất định thực hiện…”
“Ừa.” Thẩm Thanh Hòa chưa nói xong mà Thẩm Giáng Niên đã sốt ruột đồng ý trước.
Thẩm Thanh Hòa nói thêm: “Khi tôi trở về, hãy đứng nguyên vẹn trước mặt tôi.” Thẩm Giáng Niên trịnh trọng hứa với cô, “Em sẽ, em sẽ sẵn sàng chiến đấu vì người bất cứ lúc nào.” Bất an Thẩm Giáng Niên nhân đôi, người luôn ung dung bình thản như Thẩm Thanh Hòa, hiếm khi sẽ thế này… Cho dù đó là đột nhiên tìm kiếm cô vào lúc nửa đêm, hay chủ động muốn được ôm, hay ngay lúc này đây trong lời nói vẫn phối hợp với cô… khiến Thẩm Giáng Niên có một cảm giác kỳ lạ cảm giác.
Nhưng bây giờ có nói gì cũng vô ích, Thẩm Thanh Hòa đã hạ quyết tâm rời đi, thậm chí còn quyết tâm hơn ý định ra nước ngoài của cô. Thẩm Giáng Niên vốn quen với tự do, từ khi gặp Thẩm Thanh Hòa đã cảm thấy mình bị ràng buộc bởi cái gì đó, lúc đầu cô bằng lòng vì cho rằng đầu hàng vì tình yêu cũng không có gì sai, nhưng bây giờ, cô đã phát hiện một khi đã có nhược điểm, sau khi bị trói buộc, cô bắt đầu có điểm yếu, trước đây cô có thể dùng hết sức lực giãy giụa, nhưng bây giờ cô không dám dùng sức như vậy, dòng nước lũ vô hình đang cuốn về phía cô…
Cô đã không có đường quay lại.
Đáng sợ hơn nữa là cô sợ trước dòng nước lũ sẽ có vực thẳm.
Cô sợ, chính cô và Thẩm Thanh Hòa sẽ rơi vào cùng nhau.
Suy nghĩ của Thẩm Giáng Niên giống như ngựa hoang chạy tán loạn, “Thanh Hòa ~” Giọng nói run rẩy của Thẩm Giáng Niên.
Dường như cảm nhận được vẻ bất an của Thẩm Giáng Niên: “Em có tin tôi không?” Thẩm Thanh Hòa ngẩng đầu lên hỏi.
Thẩm Giáng Niên cúi đầu nhìn vào đôi mắt trong veo tràn đầy tự tin của cô ấy, bất an trong lòng ổn định lại: “Em tin người.”
“Vậy cũng phải tim vào chính em.” Thẩm Thanh Hòa nói.
“Ừa.”
“Vẫn mãi tin như thế.”
“Ừa.”
“Ngoan.” Thẩm Thanh Hòa giơ tay lên, móc cổ Thẩm Giáng Niên, chủ động hôn lên môi cô ấy.
Thẩm Giáng Niên hôn sâu hơn, nghĩ lại mình sẽ không thể hôn người này bao lâu nữa, nụ hôn lúc này tràn đầy cay đắng, “Đợi đến khi người quay về, em muốn làm với người đến khi không xuống giường được.” Giáng Niên tức giận đưa ra lời thách thức.
“Ha ~ là bị làm nha ~” Thẩm Thanh Hòa bị cắn vào đầu lưỡi, hòa nhau một ván.
“Em cũng sẽ làm cho người không thể xuống giường!” Thẩm Giáng Niên vừa hôn vừa mơ hồ nói, lại muốn tái chiến.
“Em mà ở trên giường, tôi sẽ không xuống giường.” Thẩm Thanh Hòa lấy lại bình tĩnh, không cho Thẩm Giáng Niên cơ hội phản công, hôn thật sâu, một nụ hôn nói ra vạn lời.
Đêm đó họ ôm nhau, đêm đó họ thức suốt đêm.
Lần đầu tiên Thẩm Giáng Niên mất ngủ vì lời nói của Thẩm Thanh Hòa. Cô rất muốn giả vờ ngủ, nhưng thực sự không thể, cô không biết bây giờ là mấy giờ nên Thẩm Giáng Niên ngập ngừng gọi Thẩm Thanh Hòa một tiếng.
“Sao.” Thẩm Thanh Hòa quả nhiên chưa ngủ, “Không ngủ được à?”
“Ừa.” Thẩm Giáng Niên không biết tại sao, rõ ràng rất buồn ngủ, hai mắt díp lại, thế nhưng không thể ngủ được. “Ngày mai em phải trang điểm đậm.” Thẩm Giáng Niên hơi ngáp, vừa oán vừa đau lòng hỏi: “Đã bao lâu rồi người chưa được ngủ ngon giấc?”
“Lâu lắm rồi.” Lâu đến mức quên mất.
“Kể từ khi chúng ta gặp nhau, người có bao giờ ngủ lần nào không?”
Thẩm Thanh Hòa suy nghĩ một chút, “Có.” Thẩm Giáng Niên chỉ vì thế thôi mà đã vui vô cùng, “Đợi người trở về, em sẽ cố gắng để người ngủ ngon.” Thẩm Thanh Hòa khẽ cười, “Ừa.”
Đêm đó, mặc dù đều mất ngủ nhưng cũng không nói nhiều. Dành nhiều thời gian hơn để ôm nhau và tận hưởng hơi ấm.
Trời hơi sáng, mọi người đều dậy bắt đầu làm việc, “Nếu lười trang điểm thì đến khách sạn đi, có thợ trang điểm chuyên nghiệp.” Thẩm Thanh Hòa nhắc nhở, Thẩm Giáng Niên kéo Thẩm Thanh Hòa: “Không, Hôm nay, em sẽ trang điểm cho người.” Thẩm Giáng Niên bình thường chỉ trang điểm nhẹ nhàng, nhưng hôm nay cầm bút chì kẻ mày rất lâu, lại không có đặt vào đâu, “Phu nhân đẹp quá, thần thiếp không biết đặt bút lên đâu.” Thẩm Giáng Niên oán tách, Thẩm Thanh Hòa ngày thường trang điểm còn nhạt hơn cô, lông mày vốn dĩ đẹp nên khi vẽ có cảm giác thừa.
Một câu nói của Thẩm Giáng Niên khiến Thẩm Thanh Hòa bật cười, đứng dậy dẫn Thẩm Giáng Niên ngồi xuống, cô nhướng mày, Thẩm Giáng Niên cũng nhướng mày, “Làm gì chứ?” Thẩm Giáng Niên thách thức.
Thẩm Thanh Hòa nói đùa: “Người xưa có câu Trương Sưởng Họa Mi.” Thẩm Thanh Hòa phản kích.
*Trưởng Sưởng Họa Mi: Thời Hán, Trương Sưởng vẽ lông mày cho vợ. Kinh triệu doãn Trương Sưởng là người có tài năng xuất chúng, thành tích hơn người. Nhưng Trương Sưởng ngày nào cũng vẽ lông mày cho vợ nên bị quan trong triều khinh thường, cho rằng người này chìm đắm hưởng lạc niềm vui trong khuê phòng.
“Phu nhân có gì thì nói, xin thủ hạ lưu tình.” Thẩm Giáng Niên lại đánh trả một lần.
“Giữa căn phòng thơm, có gì có thể sánh với vẽ mày.” Thẩm Thanh Hòa lại thắng một ván nữa.
…Chết tiệt, sao cô cứ thua hoài vậy? Thua từ trên giường đến xuống giường vẫn thua!