Ông ta đang định gọi cho Diệp Xung, nào ngờ anh ta liên hệ mình trước, trong lòng ngập tràn lo SỢ.
Một Hoàng tộc chỉ có mười mấy cao thủ Thần Cảnh. Lần này để đối phó Dương Thanh, mỗi nhà bọn họ đều phái ra sáu cao thủ Thần Cảnh. Số lượng này đã chiếm một nửa cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc rồi.
Thế mà bây giờ, cả mười hai cao thủ Thần Cảnh đều mất liên lạc.
Điều này có nghĩa là gì?
Một người mất liên lạc thì không nói làm gì, đăng này mười hai người đều vậy, chỉ có thể chứng tỏ xảy ra chuyện ngoài ý muốn!
Diệp Xung không biết mình cúp máy bằng cách nào, mãi đến khi Diệp Hoàng chất vấn mới lấy lại tinh thần.
“Ông nội, xảy ra chuyện rồi! Xảy ra chuyện lớn ụ rồi Diệp Xung hốt hoảng kêu lên: “Sáu cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc họ Long cũng mất liên lạc rồi!”
Am!
Khí thế khủng bố trên người Diệp Hoàng càn quét khắp nơi.
“Bịch!”
Diệp Xung bị luồng khí thế này đẩy lùi mười mét, phun máu bay ngược ra ngoài.
“Mày nói gì?”
Thoät cái, Diệp Hoàng xông tới trước mặt Diệp Xung, bóp cổ anh ta hét lớn: “Mày nói mười hai cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc họ Diệp và Hoàng tộc họ Long, gồm cả hai cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong đều gặp chuyện sao?”
“Sao có thể như vậy được? Đội quân này tương đương với sức chiến đấu mạnh nhất của một Hoàng tộc, dù là cao thủ Siêu Phàm Cảnh cũng chưa chắc có thể chống đỡ nổi. Sao bọn họ lại gặp chuyện được?”
Hoàng tộc có thể áp đảo các gia tộc khác cũng bởi có nhiều cao thủ Thần Cảnh. Nhưng có nhiều đến đâu thì mỗi Hoàng tộc cũng chỉ có mười mấy người như thế.
Vậy mà giờ đây, Hoàng tộc họ Diệp tổn thất đến sáu cao thủ Thần Cảnh. Diệp Hoàng đang cực kỳ tức giận.
“Xin bố bớt giận!”
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên hớt hải chạy vào, quỳ dưới chân Diệp Hoàng đau khổ cầu xin: “Diệp Xung cũng vì muốn giảm bớt uy hiếp cho Hoàng tộc họ Diệp mới làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy”.