Có thể tới nơi này, mỗi người đều là thiên tài, kiệt ngao bất tuần, mệnh ta do ta không do trời, để cho bọn hắn cam tâm ăn vào độc dược, không thể nghi ngờ là nằm mơ.
– Ta nói rồi, đây không phải độc dược, hơn nữa một khi chư vị hoàn thành thực hiện hiệp ước, Kim Diệp thương đoàn ta chẳng những đưa giải dược, còn tặng tiền bồi thường nhất định, cái kim ngạch này có lẽ không lớn, nhưng để cho người vượt qua vạn năm xa hoa không thành vấn đề! Đương nhiên, nếu có người nguyện ý về sau hiệu lực cho thương đoàn chúng ta, chúng ta còn có thể cung cấp đầy đủ tài nguyên tu luyện, cho ngươi đạt tới độ cao mà 16 nước cũng không thể cấp cho!
Đối với quảng trường ồn ào, lão giả không thèm để ý.
– Mọi người đừng tin hắn! Một khi chúng ta ăn độc dược, sinh mệnh liền không do mình rồi, còn không phải bọn hắn nói cái gì chính là cái đó!
Đột nhiên, một thanh niên từ trong đám người đứng dậy, mang theo vẻ vũ dũng.
– Là thiên tài U Nguyệt quốc U Mộc, năm nay chỉ có hai trăm tuổi, dĩ nhiên đạt tới Tru Thiên cảnh trung kỳ rồi!
– Nghe nói hắn là nhi tử mà hoàng đế U Nguyệt quốc yêu thương nhất, có khả năng kế thừa đại nghiệp, không nghĩ tới rõ ràng cũng tới!
– Đúng vậy, ta cũng nghe nói, đến nơi này chỉ là vì tôi luyện, một khi thực lực đạt tới, khẳng định là Đế Vương kế nhiệm của U Nguyệt quốc!
Danh khí của U Mộc không nhỏ, rất nhiều người đều biết.
– Võ giả chúng ta tu luyện, kháng thiên, kháng địch, kháng bất luận áp bách gì, chúng ta có thể lập thệ ngôn, cam đoan lấy được ban thưởng chia đều với Kim Diệp thương đoàn các ngươi, nhưng muốn chúng ta ăn độc dược, không có cửa đâu!
U Mộc vung tay, mang theo ý niệm quyết đoán không thể dao động.
– Không sai, dược này tuyệt không thể ăn, một khi ăn sẽ bị người chế trụ!
– Hiện tại nói thật dễ nghe, uống thuốc xong ai biết sẽ làm gì?
– Thật muốn uống thuốc, cho dù sau khi xông cửa chúng lấy đi tất cả bảo vật, chúng ta cũng không có biện pháp phản kháng!
Tất cả mọi người không phải người ngu, tánh mạng không giao phó người khác, còn có vốn liếng có thể đàm. Một khi uống thuốc, tánh mạng ăn bữa hôm lo bữa mai, người khác còn không phải nói cái gì chính là cái đó? Thấy U Mộc xuất đầu, cả đám đều rống lên.
– Chúng ta cũng là vì đại cục cân nhắc, kính xin nghĩ lại!
Lão giả tiếp tục nói.
– Cái gì đại cục? Cái gọi là đại cục của ngươi, chẳng lẽ là muốn chúng ta làm nô lệ!
U Mộc quát lạnh:
– Rất đơn giản, dược ta sẽ không ăn!
– Làm nô lệ? Ngươi nói đùa rồi, Kim Diệp thương đoàn chúng ta làm sao sẽ làm ra loại chuyện này…
Lão giả mỉm cười nhìn qua, trong mắt mang theo ý hỏi thăm:
– Ngươi thật sự không suy nghĩ thoáng một phát sao?
– Ít nói nhảm, để ta ăn Kim Diệp Kim Đan của các ngươi, quả thực nằm mơ!
U Mộc hào khí nói.
– Ngươi đã không ăn… Vậy không có ý tứ, chỉ có thể trước tiễn đưa ngươi đi rồi!
Lão giả đột nhiên ra tay.
Tiên lực huy sái, như mạng lưới khổng lồ bắn đến, không gian lập tức vặn vẹo, ngăn cách ý niệm, Thiên Địa trong nháy mắt trở nên lờ mờ, phảng phất như Lôi Vân buông xuống, để cho người có chút thấy không rõ lắm.
– Ngươi dám động thủ với ta…
Không nghĩ tới đối phương không nói hai lời trực tiếp ra tay, U Mộc biến sắc, ngón tay điểm một cái, một ánh đao gào thét mà ra, công kích tới mạng lưới khổng lồ.
Hắn thân là vương tử, trên người có không ít bảo vật, ánh đao lóe lên, người sáng suốt xem xét cũng biết là Hỗn Độn thần binh trung phẩm.
Đinh đinh đinh đinh!
Bảo đao phối hợp thực lực Tru Thiên cảnh trung kỳ của U Mộc, nếu như ở Đại Hiên Hỗn Độn giới, không gian cũng có thể tùy tiện xé rách. Nhưng đụng phải mạng lưới khổng lồ, phảng phất như mộc kiếm đụng dây thép, hỏa hoa bắn tung toé, ngay cả bạch ấn cũng không có lưu lại.