Lực rơi khủng khiếp khiến tay anh như sắp đứt ra. Tảng đá lập tức nứt vỡ, hai người tiếp tục rơi xuống.
May thay, nhờ tóm lấy tảng đá kia, tốc độ rơi của hai người đã giảm mạnh.
Lúc này, bọn họ chỉ cách đường cái dưới chân núi chừng năm, sáu mét.
“Tinh Tuyết, ôm chặt anh!”
Dương Thanh lại lên tiếng nhắc nhở.
Ở dưới không còn chỗ nào để mượn lực, anh chỉ có thể mạnh mẽ đáp xuống đất.
Lục Tỉnh Tuyết ôm chặt Dương Thanh, hai mắt nhäm nghiền, hoảng sợ chờ đợi nguy hiểm ập tới.
“Âm!”
Giây phút rơi xuống đất, Dương Thanh đã chuẩn bị tốt từ trước, hai chân bỗng cong lại dùng hết sức bật ra xa.
Anh ôm Lục Tinh Tuyết lăn mấy chục vòng trên mặt đất mới dừng lại.
Lục Tinh Tuyết bị va chạm nặng nề, đã ngất xỉu.
Dù sao cô ta cũng chỉ là người bình thường, ngã từ đỉnh núi cao mấy trăm mét, được Dương Thanh bảo vệ, giữ được mạng đã quá may mắn rồi, ngất xỉu cũng là chuyện bình thường.
Dương Thanh năm trên mặt đất, hít thở dồn dập, ngơ ngác nhìn bầu trời xanh thảm.
“May mà vẫn còn sống!”
Một lúc lâu sau, anh tự lẩm bẩm.
“Tinh Tuyết!”
Bấy giờ anh mới lo lắng kiểm tra cho Lục Tỉnh Tuyết.
Cô ta vốn bị thương lúc anh nổi điên, khi rơi xuống đất lại phải chịu áp lực cực lớn, trông vô cùng thê thảm.
Rõ ràng đã bị thương không nhẹ.