Thời gian trôi qua, Tông Thất bị Dương Khai ấn xuống đất, cỡi trên người, lúc đầu còn hét thảm không ngừng, tức miệng mắng to, rất nhanh sau đó hắn không còn khí lực mắng chửi nữa, chỉ có rên rỉ và cầu xin tha thứ.
Dương Khai như dã thú nổi điên, bỏ mặc tất cả.
Đến cuối cùng, Tông Thất cả rên rỉ cũng không nổi.
Chờ Dương Khai thu tay lại, đứng lên, Tông Thất như một bãi thịt nát, máu me đầy người, xương cốt nát hết, đã sớm chết đến không chết được nữa.
Dương Khai lắc lắc máu tươi dính trên tay, thở ra một hơi, lập tức cảm thấy thần thanh khí sảng, buồn bực đè nén trong lòng trong phút chốc tan thành mây khói.
Trong phòng giam ba người kia nhìn Dương Khai đứng lên, tất cả đều hoảng sợ lui vào góc tường, ánh mắt run rẩy mà sợ hãi nhìn hắn, e sợ Dương Khai đuổi tận giết tuyệt.
Bọn họ biết rõ bản lãnh của Tông Thất, trong điều kiện lực lượng trong cơ thể mọi người đều bị giam cầm, ở trong Cốt Lao, người nào thân thể cường đại, người đó liền chiếm ưu thế, ba người đều ăn qua đau khổ dưới tay Tông Thất, cho dù ba người liên thủ cũng tuyệt đối không phải đối thủ của Tông Thất.
Nhưng mới tới người này lại đánh Tông Thất không còn sức đánh trả, cứ như vậy bị đánh nát, có thể tưởng tượng được tố chất thân thể của hắn mạnh tới mức nào!
Bọn họ sao không cợ được.
Cũng may Dương Khai không tiếp tục xuất thủ, mà đi thẳng tới góc tường, khoanh chân ngồi xuống, điều này làm ba người đều kìm lòng không đặng thở ra một hơi, không duyên cớ sinh ra một loại cảm giác sống lại từ cõi chết.
Lưu Tiêm Vân cũng rất thức thời không quấy rầy Dương Khai, biết lúc này tâm tình hắn không ổn, dứt khoát khoanh chân ngồi gần Dương Khai, khôi phục tinh lực.
Cũng không biết đã qua bao lâu, cửa phòng giam bỗng được mở ra.
Hai thủ vệ Bích Vũ Tông lúc nãy mặt lạnh đứng ở cửa phòng, vẫy vẫy tay với Dương Khai:
– Tiểu tử kia, lăn ra đây!
Dương Khai giương mắt nhìn bọn họ, chậm rãi đứng lên.
Lưu Tiêm Vân đứng sau nắm áo hắn, gương mặt lo âu.
Dương Khai mỉm cười: – Yên tâm, một lát sẽ trở lại, bọn họ không dám hạ sát thủ.
Chỉ cần Biện hộ pháp chưa xử trí mình, những người này của Bích Vũ Tông cũng không dám làm liều, nghĩ vậy, Dương Khai cảm thấy mình phải hảo hảo cảm tạ Biện hộ pháp kia.
Sau khi nói xong, Dương Khai nhìn ba người còn lại trong phòng giam, cười lạnh: – Nếu không muốn chết thì ngoan ngoãn đừng nhúc nhích, nếu lúc ta trở về phát hiện nàng bị thương tổn gì, các ngươi tự biết hậu quả.
Ba nam tử kia sớm đã bị sự hung tàn của Dương Khai uy hiếp, thi thể Tông Thất vẫn còn ở đó, nghe vậy nào dám nói thêm cái gì? Gật đầu như gà mổ thóc.
– Lâu lắc, còn không mau lăn ra! Tên thủ vệ không kiên nhẫn thúc giục.
Dương Khai bĩu môi, lúc này mới bước ra ngoài.
Đợi ra tới ngoài, hai thủ vệ quan sát Dương Khai một phen, một người trong đó cười lạnh nói: – Nghe nói ngươi làm Diêm sư huynh bị thua thiệt?
– Tiểu tử ngươi thật khá a, mới vào ngày thứ nhất đã giết chết Tông Thất, hắn cũng không phải người dễ trêu, về điểm này, sư huynh đệ ta có chút bội phục ngươi.
– Bất quá, Diêm sư huynh nói, muốn chúng ta gọi ngươi, ngươi cũng đừng oán ai, muốn trách thì trách mình có mắt không tròng, trêu chọc người không nên chọc.
Hai người mỗi người một câu, nhượng Dương Khai nhanh chóng hiểu rõ ngọn nguồn.
Hắn không nói thêm nữa, chỉ là ra hiệu hai người dẫn đường.
Hai thủ vệ liếc nhau, không khỏi giơ ngón tay cái lên, cười thâm ý: – Có gan!
Rất nhanh, Dương Khai đã bị dẫn tới một phòng giam mờ tối, ở trong đó, hắn bị trói lại, hai đệ tử Bích Vũ Tông dùng đủ loại cực hình với hắn.
Nửa ngày sau, Dương Khai thoi thóp mới được đưa về buồng giam.
Sau khi thấy bộ dáng thê thảm của Dương Khai, Lưu Tiêm Vân gần như sợ choáng váng, nghĩ là Dương Khai không sống được bao lâu nữa, nếu Dương Khai chết, nàng liền lâm vào cảnh tứ cố vô thân, tương lai của nàng có thể tượng tượng được.
Nhưng không ngờ Dương Khai nhìn như sắp chết lại khoanh chân ngồi dậy, làm ra vẻ ngồi vận công.
Đợi đến ngày thứ hai, Dương Khai lại lần nữa long tinh hổ mãnh, tuy có chút chật vật, nhưng thương thế của hắn dường như không có gì đáng ngại, vết thương trên người đều biến mất, máu đông bóc ra, lộ ra một lớp da mới.
Lưu Tiêm Vân phát hiện mình càng ngày càng nhìn không thấu Dương Khai, biết người này tuyệt đối có bí mất khó có thể ngờ…
Mấy ngày kế tiếp đều là như thế.
Mỗi ngày Dương Khai đều phải chịu hình phạt tàn khốc, sau đó nửa chết nửa sống trở về phòng giam, tiếp đó ngồi khôi phục, lặp đi lặp lại.
Mà thời gian trôi qua, Lưu Tiêm Vân hoảng sợ phát hiện, bản thân Dương Khai dường như đang từ từ biến đổi, trở nên càng ngày càng cường đại, lực lượng bị giam cầm trong cơ thể dường như có một loại sức mạnh khó có thể tưởng tượng đang cuồn cuộn vận động, một khi cấm chế bị giải trừ, cổ lực lượng này sẽ hoàn toàn bùng ra.
Trên thực tế quả thật là vậy!
Hai thủ vệ Bích Vũ Tông tra tấn hắn, nhưng lại giúp Dương Khai hấp thu những tinh quang trong Thông đạo Tinh Quang, nhanh chóng dung hợp vào thân thể, thúc đẩy thánh nguyên trong cơ thể chuyển hóa thành nguyên lực.
Hắn ở Thông đạo Tinh Quang hấp thu tinh quang, một phần trong đó bị dung hợp, trở thành một loại chất xúc tác, chuyển hóa lực lượng trong cơ thể, nhưng hầu hết đều bị giấu trong thức hải.
Đây cũng là lí do vì sao hắn là Tinh Chủ nhưng trên người không có ánh sáng tinh tú.
Nếu là tình huống bình thường, Dương Khai có thể dẫn tinh quang trong thức hải ra, dung hợp vào thân thể, xúc tiến chuyển hóa lực lượng.
Nhưng hôm nay lực lượng của hắn bị giam cầm, căn bản không thể dẫn ra.
Ngược lại hai thủ vệ Bích Vũ Tông tra tấn lại giúp hắn thấy được ánh sáng.
Thân thể bị tàn phá, trong quá trình chữa trị, tinh quang lực lại chủ động từ trong thức hải trào ra, rót vào trong cơ thể, cưỡng ép chuyển hóa thánh nguyên thành nguyên lực!
Sau khi phát hiện điểm này, Dương Khai không kiềm được có chút mừng rỡ.
Cho nên đối mặt với những đòn tra tấn kia, hắn chẳng những không cảm thấy khó nhịn, ngược lại còn vui vẻ chịu đựng, ước gì bọn họ hành hạ mình càng thê thảm càng tốt.