Kỷ Nhiên cũng học theo điệu bộ lo lắng của cô, “Không phải mẹ em à?”
Trì Tuyết lườm anh, Kỷ Nhiên mới nhấc máy nghe thử mẹ nói gì. Bà là người nhẹ nhàng, nhưng với con trai và chồng thì khác, vừa bắt đã nghe mẹ anh nói, “Mai con dẫn con dâu về đây, con cũng có rồi còn tính giấu bố mẹ đến khi nào, hả?”
“.” Kỷ Nhiên nhìn Trì Tuyết đang lo âu nắm chặt tay, anh để tay vào tay cô, lồng mười ngón vào, Trì Tuyết mới thôi căng thẳng.
“Bố không chấp nhận Trì Tuyết còn gì”.
Trì Tuyết cũng biết chuyện này, nghe Kỷ Nhiên nói càng lo lắng hơn. Thì ra nhà anh ấy thật sự không chấp nhận cô… Dù đã biết trước chuyện này qua lời Quyên, Trì Tuyết vẫn cảm thấy hơi thất vọng.
Bà nghe Kỷ Nhiên nói xong đã gắt anh, “Ông ấy không chấp nhận rồi sao? Tính đuổi con dâu mẹ ra đường chắc? Con cứ mang con bé về đây, đừng quan tâm ông ấy.”
“.” Giọng bà lớn đến mức Trì Tuyết nghe rõ mồn một, cô hơi bất ngờ nhìn Kỷ Nhiên. Ngày ấy ở nhà ông nội cô chỉ nghĩ mẹ anh là người nhẹ nhàng dịu dàng, ai nhìn là biết bà chủ nhà cao cửa rộng? Kỷ Nhiên cũng ngạc nhiên không kém, rồi lại nghĩ đến có khi bố mình đang ngồi cạnh, khóe môi hơi cong lên.
“Con biết rồi, ngày mai con sẽ đưa vợ về”.
“Được, con nhớ dặn vợ nghỉ ngơi nhé. Mang thai vất vả, con đừng chọc vợ mình giận đó. Mai hai đứa về đi, vợ con thích ăn gì? Để mẹ chuẩn bị?”
“.” Kỷ Nhiên về nhà còn không thấy mẹ mình sốt sắng đến vậy. Anh hắt sâu, cảm giác Trì Tuyết đang căng thẳng thì khẽ hôn lên trán cô. Trì Tuyết suýt thì đẩy anh rớt ghế, đang nói chuyện với mẹ còn dám âu yếm cô. Trì Tuyết giả chết chôn mặt vào lòng anh, Kỷ Nhiên mới trả lời mẹ mình, “Cô ấy không kén ăn, mẹ đừng lo quá, mai con sẽ về”.
Bà gật đầu, dặn dò thêm vài câu rồi tắt máy. Kỷ Nhiên chồm đến ôm Trì Tuyết, vỗ vỗ đầu cô.
“Được rồi, mẹ cúp máy rồi, em ngẩng lên đi”.
Trì Tuyết ngơ ngác ngẩng đầu lên, “Sao rồi anh?”
Kỷ Nhiên cố tỏ nghiêm mặt, nhưng Trì Tuyết quá sốt sắng chẳng nhận thấy, vội lắc lắc tay anh.
“Có phải họ không thích em không? Anh nói gì đi chứ… Kỷ Nhiên hay là em…”
Kỷ Nhiên dịu dàng nhìn cô, “Không, họ rất thích em. Ngày mai mẹ bảo hai đứa về nhà”.
Trì Tuyết vẫn chưa tin lắm, “Anh đừng lừa em, dù sao mình cưới cũng lâu vậy rồi…”
Nếu là nhà khác, có khi còn đuổi cô ra đường cũng nên. Kỷ Nhiên lắc đầu, “Ngày mai đến em sẽ hiểu, trong nhà anh hiện giờ, mẹ anh nói một, bố anh sẽ không nói hai”.
Trì Tuyết có cái nhìn khác hẳn về mẹ chồng. Thật đáng sợ nha. Cô rụt rè hỏi, “Vậy ra anh theo gen bố à?”
“.” Kỷ Nhiên nhìn cô, nhéo mũi cô.
“Đúng vậy, trong nhà mình, vợ anh nói một, anh cũng không nói hai”.
Trì Tuyết bật cười, Kỷ Nhiên thấy cô đã thả lỏng mới để cô tựa vào vai anh, ngày trôi qua êm đềm bình yên như vậy, chẳng ai hay một cơn bão đã gần kề.
***
Biệt thự ngõ 8, ven sông.
Thanh Lam đi vào trong biệt thự gặp Quyên, Quyên đang nằm ườn trên sô pha đọc tin tức. Trong biệt thự có vài vệ sĩ, không ai dám nhìn sang sô pha. Thanh Lam vội vã đi vào, tiếng chân vang bình bịch giữa biệt thự không mấy lao xao.
Quyên nhướn mày nhìn sang, “Cậu làm gì vậy?”
“Cậu còn dám ở đây? Quyên, cậu có điên không, sau vụ Quế Chi rồi sao chưa chịu buông tha tôi?”
Quyên nhìn Thanh Lam, khóe môi khẽ nở nụ cười. “Sao vậy Lam, cậu muốn nó chết, tôi giúp cậu thực hiện. Sao giờ lại tới tìm tôi gây sự?”
Thanh Lam nhìn Quyên, trước đây cô mềm mại dịu dàng, đôi lúc hay nóng giận, tư tưởng có lúc hơi đi ngược với thế nhân, nhưng không phải là con người đáng sợ đến như vậy. Thanh Lam nắm điểm yếu của Quyên, nên mới có thể được đằng chân lên đằng đầu ép Quyên ra tay. Hôm nay, cũng không ngoại lệ. “Đừng nói chuyện với tôi bằng giọng điệu như thế. Cậu không sợ tôi đem chuyện này nói với Kỷ Nhiên hay sao?”
Quyên nghe thấy từ Kỷ Nhiên, thái độ mới khác đi. Cô nhìn Thanh Lam, khóe môi nở nụ cười giễu cợt. “Cậu cảm thấy Quế Chi đi rồi, Minh có nhìn cậu không?”
Thanh Lam cứng người, không những không nhìn, còn làm công ty của bố cô trên đà phá sản. Thanh Lam nhắc đến chuyện này chỉ tràn đầy không cam lòng, nắm chặt lòng bàn tay, đau đớn cấu xé trái tim cô không sao thở nổi. “Cậu im đi.”
Quyên nhìn Thanh Lam đau đớn, trong lòng không vui, nhưng mấy tháng nay ngày nào Thanh Lam cũng đe dọa cô ta, khi ở giữa tồn tại lợi ích, tình bạn nào cũng nhạt nhòa.
“Cậu nhìn cậu như thế này, Minh không thích cậu cũng phải rồi”.
Câu nói của Quyên đâm vào lòng Thanh Lam một lưỡi dao, cô ta gắt lên. “Cậu có quyền gì mà nói tớ như thế? Quyên à, nếu Kỷ Nhiên biết cậu là người của Red, cậu nghĩ cậu còn cơ hội không? Đời này cũng đừng mơ bước vào cửa họ Kỷ!”
