Diệp Mặc chưa hết sững sờ thì đoản búa đã bay tới. Vừa lắc mình tránh né đoản búa, đồng thời, Diệp Mặc trong lòng biết, chừng nào chưa giết chết Biên Pha là chưa hết nguy hiểm, cho dù mất một tay, Biên Pha muốn giết hắn dễ như trở bàn tay.
Vừa rồi hắn đã tính toán tường tận, sử dụng đoản búa che dấu đao gió cũng chưa thể chém eo Biên Pha, có thể thấy được người này dũng mãnh đến thế nào. May mắn là vừa rồi đánh lén y một cánh tay, nếu như muốn chém eo y, không chừng y đã sớm đã nhìn ra.
Lúc Biên Pha thoát lui đến bên vách núi thì Diệp Mặc cũng lui đến bên vách núi, đao gió của Diệp Mặc, Biên Pha đã tránh thoát được.
Không hiểu sao lại bị một tiểu tử chém mất một cánh tay, Biên Pha sắc mặt tức giận xanh mét, lúc này y đối với Diệp Mặc không hề đơn giản chút nào. Tay trái y nắm lên trường đao, không nói được một lời, trường đao lại cuồn cuộn nổi lên bao lấy Diệp Mặc.
Diệp Mặc thần thức chuyên chú vào trường đao của Biên Pha. Hắn rất nhanh liền nhẹ nhàng thở ra, Biên Pha tuy rằng tay trái đao pháp cũng rất tốt, nhưng so với đao pháp của tay phải thì thực sự kém xa.
Tuy là một loạt ánh đao đồng dạng, nhưng Diệp Mặc đã rõ ràng vồ bắt được vị trí của thân đao.
Trong ánh đao, Diệp Mặc không chút phân vân liền giơ tay bắt được trường đao, đồng thời chân nguyên ngưng tụ, đã khống chế được trường đao. Cho dù là Biên Pha tay trái đao pháp không bằng tay phải, nhưng một khi khiến y thi triển ra, Diệp Mặc vẫn là toi mạng
– Hừ.
Biên Pha không nghĩ tới Diệp Mặc không ngờ có thể bắt được đao của y, y hừ lạnh một tiếng rồi lại tụ kết nội khí, rút đao chém eo Diệp Mặc một lần nữa. Nhưng vừa lúc đó, trên sống đao truyền đến một luồng cự lực, không ngờ Diệp Mặc nhảy ra vách núi, đồng thời cũng kéo y ra khỏi vách núi.
Biên Pha lại căn bản cũng không thả lỏng tay trong trường đao, mà lại đem thân đao vừa chuyển, một cổ cự lực truyền đến, Diệp Mặc lập tức buông tay.
– Muốn cho tôi và anh cùng nhau rơi xuống vách đá à, anh đừng có nằm mơ, liên đao của tôi cũng sẽ không cùng đi với ngươi đâu!
Biên Pha xoay chỉnh thân thể trên không một ngụm nội khí không có tung tích, y không ngờ trên không trung xoay người lại đánh về phía vách đá.
Diệp Mặc cười lạnh, thân thể hắn mặc dù đang rơi xuống, nhưng hai tay của hắn lại đồng thời giơ lên, mấy đạo đao gió trống rỗng cắt về phía Biên Pha và bên vách núi.
Biên Pha vừa mới bổ nhào vào bên vách núi, cũng cảm giác thấy có mấy đạo gió lạnh đánh úp lại. Hắn nghĩ tới một luồng gió lạnh ám khí lợi hại, không chút chần chừ, một lần nữa hắn lộn vòng, đồng thời giơ đao lên.
– Không ổn!
Biên Pha vừa mới nhảy lùi lại để né tránh luồng gió lạnh này. Hắn bây giờ không phải là ở trên mặt vách, mà là đang ở bên ngoài vách núi, ngụm nội khí né tránh vài đạo ám khí lúc sau đã đục ngầu,anh ta còn muốn lên tới vách núi nhưng đã là ngàn vạn khó khăn rồi.
Biên Pha bị rơi đi xuống một cách nhanh chóng, cho dù là rơi xuống, hắn cũng muốn mượn trường đao trong tay treo trên vách đá dựng đứng. Nhưng Diệp Mặc cũng không như y nguyện, tuy rằngy đã ở rơi xuống, nhưng hắn có Ngự Phong Thuật, so với Biên Pha, tốt hơn nhiều. Chỉ là liên tục đánh lén Biên Pha, chân khí của hắn đã theo không kịp, không thể bám ở vách đá.
Diệp Mặc liền vận công hỏa cầu, hỏa cầu tuy rằng còn chưa tới trước mắt, nhưng Biên Pha đã biến sắc mặt, nếu trên mặt đất, vài cái hỏa cầu này với y mà nói còn không bằng mấy cục gạch. Nhưng hiện tại y không tin nổi mắt mình, chỉ có thể trơ mắt nhìn hỏa cầu đập tới.
– Không ngờ Biên Pha ta lại phải chết ở chỗ này!
Biên Pha giận quát một tiếng, trong tay trường đao đã bị y ném mạnh bay ra ngoài.
“Ầm…” Vài tiếng, hỏa cầu của Diệp Mặc không ngờ rơi toàn bộ đập vào người Biên Pha. Biên Pha hét thảm một tiếng, thân thể hóa thành một đoàn hỏa cầu. Vốn vẫn còn có chút tung tích thân thể, một chút liền giống như đạn pháo rơi xuống, rồi biến mất trước mắt Diệp Mặc.
Biên Pha tuy rằng rơi xuống, nhưng trường đao của y lại trực tiếp bay về phía Diệp Mặc. Diệp Mặc đã đến gần kề với hoàn cảnh cô quạnh, chỉ có thể miễn cưỡng tránh né một chút yếu hại, trường đao vẫn như cũ xuyên qua cái hông của hắn, toàn thân là máu của Diệp Mặc bị một đao kia từ hông đâm qua, máu chảy như rót. Nếu như không phải hắn kịp thời tránh né, nói không chừng đã bị một đao kia giết.
Tuy nhiên cho dù là như vậy, Diệp Mặc cũng cảm thấy choáng váng choáng váng. Cũng may, một đao kia đưa hắn dẫn tới vách núi vách đá bên cạnh, Diệp Mặc đang mơ hồ không chút nghĩ ngợi liền nắm lấy các vật xung quanh.
“Xoẹt xẹt” một tiếng, trên vách đá, dây dường như không căng được thể trọng của Diệp Mặc, chỉ có điều hơi chậm lại, Diệp Mặc lại rơi xuống.
Diệp Mặc mạnh mẽ cắn một chút đầu lưỡi của mình, không ngừng giơ tay bám trên vách đá dựng đứng bắt lấy bất cứ vật nào, chỉ cần là có thể bắt lấy được, hắn đều nắm lấy. Tuy nhiên những động tác này, cũng chỉ là ngăn trở hắn giảm xuống tốc độ mà thôi, nhưng không cách nào khiến hắn ngừng lại. Nguồn tại http://Truyện FULL
…
Ở kính viễn vọng, Ninh Khinh Tuyết chính mắt thấy bóng dáng hai người đánh nhau rơi xuống vách núi, cô lập tức ngây dại, khi không thấy gì nữa trên kính viễn vọng cô mới hạ xuống…
– Ở trong này, mau đến xem, tôi vừa rồi chính là ở trong này thấy đấy.
Theo tiếng của Thúy Linh, đoàn hơn mười người du lịch cưỡi lừa cùng nhau lao qua.
– Ở nơi nào? Bóng người đánh nhau bóng người đâu nào?
Một tên tiểu tử trẻ tuổi không ngừng hỏi.
Thúy Linh có chút kinh ngạc nhìn một tảng đá lớn, một lát sau mới kinh ngạc nói:
– A, vừa rồi tôi cùng Ninh Khinh Tuyết đều nhìn thấy, ở trên mặt tảng đá kia có hai bóng người đánh nhau, không biết như thế nào rồi, một hồi trôi qua đã không thấy tăm hơi? Đúng rồi, Ninh Khinh Tuyết, cô vừa rồi luôn ở nơi này, chẳng lẽ không thấy hay sao?
– Tôi coi như cô hoa mắt đi, cô còn tưởng rằng đây là Vô Lượng sơn Thần tiên tỷ tỷ động phủ à?
Ngay lập tức đã có người hay nói giỡn cất tiếng trong đám người.
Thúy Linh mặc dù là một hướng dẫn du lịch, nhưng lại rất là hiếu thắng, nghe vậy vội vàng nói:
-Tôi thực sự nhìn thấy mà, không tin các người hỏi Ninh Khinh Tuyết!