Trúc Chi hét lên hoảng sợ. Tay của cô rút Thượng Nguyệt từ trong không khí ra. Cô cố kéo dây cung hướng mũi tên về phía con dao mà Ngân Chi đang cầm.
Tuấn Tú la lên:
“Đừng bắn.”
Trúc Chi cắn môi, đứng giữa hai lựa chọn: bảo vệ Tuấn Tú vả bỏ mặc anh bị đứa em gái ruột ra tay sát hại trước mặt mình. Cô không làm được vé sau. Hy vọng sau khi cô bắn Ngân Chi, Tuấn Tú không hận cô. Cô nhắm mắt từ từ buông mũi tên ra. Do bị thương nặng, mũi tên thay vì trúng cao dao lại sượt ngang qua tay của Ngân Chi rơi xuống đất. Cô cố gắng kéo thêm một mũi tên nữa từ Thượng Nguyệt và nhắm vào tay Ngân Chi.
Tuấn Tú không thể cử động trong vòng tay của Ngân Chi. Nó mạnh đến nổi bẻ gãy hai cánh tay của anh, anh thề rằng anh đang cảm thấy xương của mình đang nứt lìa.
Lúc này Tuấn Tú nhìn sâu vào đôi mắt đầy gân của Ngân Chi. Nước mắt anh tự dưng nối đuôi nhau rơi đầy mặt. Anh sợ Ngân Chi đâm mình. Anh sợ sau này nó biết người nó giết là anh, nó sẽ đớn đau thế nào. Anh ước giá như ai đó giúp được hai anh em họ. Không lẽ họ không xứng đáng có được cuộc sống bình yên hay sao? Không lẽ kiếp trước anh thực sự gây ra lỗi lầm đến mức kiếp này trả giá đắt đến vậy sao?
Tuấn Tú cố gắng một lần nữa, anh cố gắng nói chuyện với đứa em gái của anh chứ không phải cổ máy giết người của Ngọc Tự. Anh run giọng nói:
“Anh hai nè. Em sẽ giết anh ư? Không phải em muốn hồi sinh để anh chăm sóc cho em, để anh chuộc lỗi lầm với em hay sao?”
Ngân Chi nghiêng đầu nhìn kỹ người đang nằm dưới thân của mình, anh ta đang khóc. Không hiểu sao trái tim của nó đột nhiên nhói lên, tay cầm dao cũng dừng lại. Có cái gì đó sâu thẫm bên trong đấy lòng của nó không muốn thực hiện hành vi giết người dã man đối với người này. Tại sao thì nó không biết, đôi mắt nó cũng tự dưng rơi lệ.
Lúc này, Trúc Chi mới từ từ hạ Thượng Nguyệt xuống. Cô hy vọng âm giọng của Tuấn Tú có thể khiến Ngân Chi tỉnh trí một chút. Mà cô thấy nó đang có dấu hiệu nhớ lại mình là ai.
Tuấn Tú vì không thể lau đi nước mắt nên cảm thấy hơi ngứa nơi gò má, mặt anh nhăn nhó méo mó nhìn rất đang thương. Anh tiếp tục trò chuyện với Ngân Chi:
“Anh là người có lỗi nhất trong chuyện này. Anh cũng chưa từng nói chuyện với em rõ ràng. Anh chưa từng xin lỗi em một cách đàng hoàng.”
Trúc Chi thấy Tuấn Tú hít một hơi dài, ngực của anh nhấp nhô như đang nén tiếng nấc nghẹn phát ra từ cổ họng. Cô mặc kệ vết thương, cố lết tới gần Tuấ Tú. Rồi cô nghĩ: Trong thời khác ấy, tốt nhất cô nên để hai anh em họ riêng tư thì hơn.
Ngân Chi đã bò ra khỏi thân người của Tuấn Tú, tay nó vẫn còn cầm chặt con dao nghe những lời sau đó của Tuấn Tú:
“Mấy năm trước, khi hai anh em còn nhỏ, em đã nhiều lần nói em nhìn thấy những thứ đáng sợ. Nhưng anh làm lơ chuyện đó. Anh không tin mấy chuyện tâm linh, anh nghĩ chúng vớ vẫn. Anh nghĩ em tìm cách lừa gạt anh để anh ở lại quê với em.”
Tuấn Tú rờ lên vết thương của mình, máu nhuộm đầy tay anh. Ra cánh tay của anh chẳng hề bị bẻ gãy, anh chỉ có cảm giác như thế vì Ngân Chi đề quá đau mà thôi. Anh cảm thấy hơi choáng và chóng mặt. Mất máu có thể khiến tính mạng của anh như ngọn đèn dầu treo trước gió. Nhưng anh vẫn muốn nói những lời đã từ lâu chưa kịp nói:
“Anh thông minh, anh giỏi giang, anh không thể ở quê làm một chú nông dân được. Anh có ước mơ trở thành bác sĩ giỏi. Em không nhớ hả? Lúc ba mẹ mất đi, anh đã từng hứa sẽ trở thành bác sĩ cứu người còn gì.”
Trúc Chi mò tới hất văng con dao trên tay Ngân Chi. Cô trông thấy đôi mắt của nó đã không con gân đỏ nữa, nhưng nó vẫn còn đang rất mơ hồ, giống như nó vẫn chưa nhận ra người trước mặt là anh của mình, nhưng vẫn có cảm giác thân quen kì lạ.
Tuấn Tú cố ngồi dậy, tay với về phía Ngân Chi. Chẳng hiểu sao nó xích tới gần cho bàn tay của anh chạm vào mặt nó. Hơi ấm kì lạ kia khiến nó bắt đầu khóc. Nó cũng nắm lại bàn tay kia.
“Dì dượng gọi điện báo em tự tử. Anh đã bàng hoàng đến độ nào. Ba đêm liền thức trắng không dám ngủ vì sợ em tỉnh dậy không thấy anh lại thất vọng. Khó khăn lắm bác sĩ mới cứu em được. Nhưng không ngờ, linh hồn đó là của Trúc Chi.”
Lúc này Trúc Chi thấy mặt Tuấn Tú đầy nước mắt, không biết có phải do anh quá đau vì vết chém của Ngân Chi để lại hơn hay là anh đau lòng nhiều hơn. Cô không nghĩ nhiều, cố xé một miếng áo còn sạch trên người mình, lại không được, khắp nơi đều là bụi bẫn và bùn đất.
Tuấn Tú cảm thấy không khỏe lắm. Dù vết thương thật sự không thể giết chết anh, nhưng chắc vì trước đó anh còn bị Ngọc Tự tra tấn nên cơ thể không chịu nổi vết thương cỏn con này nữa.
Tuấn Tú vẫn còn nghẹn ngào:
“Anh đã nghĩ đó là em. Anh không hề nghi ngờ điều gì cả. Một người tự kỷ từ nhỏ như em lại có thể thay đổi tính cách chỉ vì từng tự tử một lần ư?”
Tuấn Tú òa khóc như một đứa trẻ:
“Anh không nghi ngờ gì cả. Anh xin lỗi. Anh thật sự xin lỗi.”
Tiếng khóc của anh khiến Ngân Chi bối rối, nó buông bàn tay ấm áp kia ra mà ngồi thụp xuống đất, vẫn ngó anh chằm chằm. Trái tim của nó như có hàng vạn con kiến lửa đang bò bên trong, ngứa ngáy khó chịu.
Ngân Chi đỡ lấy Tuấn Tú, đặt cái đầu của anh lên vai mình. Nó cũng không hiểu vì sao nó lại làm thế. Còn anh vẫn còn khóc ngất trên vai của nó:
“Rồi em muốn hồi sinh lại. Anh đã giúp em, anh đã phản bội Huyết Yêu, phản bội mọi người. Cái hôm nay anh nhận lấy chính là nghiệp mà anh phải trả. Ngân Chi, anh chỉ muốn một điều nữa thôi. Anh xin em hãy tha thứ cho người anh trai đầy tội lỗi này.”
Nói rồi, Tuấn Tú ngất xỉu trên vai của Ngân Chi. Vừa hay lúc đó, nó đột nhiên nhớ lại từng kỷ niệm bên cạnh người anh trai của mình, nhớ tất cả, nhớ ra nó là ai, nhớ làm thế nào mà nó trở thành như vầy. Nó bắt đầu gọi anh dậy:
“Anh hai.”, mặc cho sự cố gắng của nó, Tuấn Tú vẫn không chịu mở mắt.
Ngân Chi nhìn sang bên cạnh thấy Trúc Chi đang buông tay, gương mặt đã đẫm lệ từ lúc nào. Nó nhào tới ôm cánh tay của Trúc Chi van xin:
“Chị cứu anh hai… cứu anh hai…”
Trúc Chi không cần Ngân Chi thúc giục. Cô rạch một đường dài trên tay của mình, nhỏ máu lên vết thương của Tuấn Tú. Nhưng không hiệu quả. Cô chỉ làm theo cảm tính, chẳng có phương thuốc nào cho thấy máu của tiểu ma vương có thể làm lành vết thương cho con người.
