Nhìn thấy cảnh này, Đỗ Văn Hạo rất vui vẻ. Xem ra tinh thần bất ổn của thiếu nãi nãi chỉ là triệu chứng nhất thời, hoàn toàn có hy vọng chữa khỏi. Hắn muốn trước tiên để bọn họ yên tĩnh một lát, chờ khi họ bình tĩnh lại hắn sẽ hỏi họ nguyên nhân của chứng bệnh.
Đỗ Văn Hạo đưa mắt nhìn mấy người rồi hắn đi ra khỏi phòng tới tiền đường, viết một đơn thuốc giao cho Ngốc béo đi bốc và sắc cho thiếu nãi nãi uống.
Sau đó Đỗ Văn Hạo quay về hậu viện.
Hắn vừa mở cửa hậu viện ra, Đỗ Văn Hạo nhìn thấy khuôn mặt đang vui vẻ rồi xị xuống của Bàng Vũ Cầm, Tuyết Phi Nhi và Anh Tử, hắn lo lắng hỏi: “Thanh Đại tỷ chưa trở về à?”
Anh Tử gật đầu, mắt nàng đỏ hoe.
Đỗ Văn Hạo vỗ vai nàng an ủi: “Đừng lo lắng. Thanh Đại tỷ võ công cao cường, không ai có thể làm hại tỷ ấy được. Có khi tỷ ấy phải làm việc gì đó, xong việc chắc chắn sẽ trở về. Canh mấy rồi?”
“Canh năm rồi”.
Bên ngoài Đỗ Văn Hạo nói không lo lắng, thực tế hắn cũng thấy rất lo âu khi đã canh năm mà Lâm Thanh Đại chưa quay về.
Tuyết Phi Nhi nói: “Không thì chúng ta cùng đi!”
“Chúng ta không có công phu vượt tường. Muội có không?”
Tuyết Phi Nhi đỏ mặt trả lời: “Muội, muội không có”.
“Vậy thì chờ đi”.
Bàng Vũ Cầm vội la lên: “Nếu Thanh Đại tỷ vẫn không trở lại thì sao?”
Đỗ Văn Hạo quả quyết nói: “Nếu đến bình minh Thanh Đại tỷ không trở lại, chúng ta sẽ tới Kiều gia hỏi”.
Tam nữ cùng gật đầu.
Ngồi lại phòng khách một lúc, Đỗ Văn Hạo đoán rằng thiếu nãi nãi của Bồ gia đã bình tâm trở lại. Hắn quyết định đi hỏi nàng một chút và để cho Bồ Lĩnh về trước.
Đỗ Văn Hạo đi tới khu điều trị. Bồ Lĩnh cùng phu nhân Tô Hỉ Chi đang ôm hài tử ngồi nói chuyện bên cạnh có một cái bát không. Xem ra nàng đã uống thuốc.
Thấy Đỗ Văn Hạo đẩy cửa tiến vào,Bồ Lĩnh cùng nương tử Tô Hỉ Chi vội vàng đứng lên chào hắn, cả hai luôn miệng nói cảm tạ thần y. Truyện Tống Y
Đỗ Văn Hạo cười gượng nói: “Thần y gì. Hai người ngồi xuống tại hạ có việc muốn hỏi”.
Hai người ngồi cạnh giường. Hai tay Tô Hỉ Chi ôm chặt hài nhi.
Đỗ Văn Hạo hỏi: “Hai người suy nghĩ kỹ xem trong thời gian mang thai có bị mắc bệnh, uống thuốc gì không?” Truyện Tống Y
“Không!” Bồ Lĩnh khẳng định: “Nương nương của tại hạ đã học qua y thuật nên biết ngã bệnh và uống thuốc trong thời kỳ mang thai sẽ ảnh hưởng đến hài nhi. Nương nương chăm sóc Hỉ Chi rất chu đáo. Kể cả khi nàng bị đau đầu cũng không cho uống thuốc. Cho đến tận hôm gần lâm bồn Lận thái y nói thai nhi đã chết trong bụng mẹ nên cho nàng uống thuốc phá thai. Có phải đây là nguyên nhân gây tổn thương cho hài nhi không?”
“Không phải! Bệnh của hài tử mắc phải xuất phát từ các chứng bệnh mắc phải trước đó. Hai người hãy suy nghĩ kỹ đi xem có chuyện gì có thể làm cho hài nhi nhiễm bệnh không? Ví dụ như ăn thức ăn kỳ lạ, đi ngang qua một nơi kỳ lạ nào đó”.
Bồ Lĩnh suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Không có!”.
Tô Hỉ Chi khẽ kéo tay hắn. Nàng nói khẽ: “Vậy chuyện đạo sĩ làm phép thì sao? Không tính chuyện đó à?”
Đỗ Văn Hạo ngạc nhiên hỏi: “Đạo sĩ làm phép? Đã xảy ra chuyện gì?”
Bồ Lĩnh vỗ đùi: “Đúng, đúng! Đạo sĩ làm phép. Nàng không nói thì ta quên, quái lạ thật. Là thế này, khi nương tử của tại hạ hoài thai được bảy tháng, một hôm phụ mẫu tại hạ, cùng tại hạ và nương tử đi dâng hương ở đại Tướng quốc tự. Sau khi dâng hương xong ra về thì gặp một lão đạo sĩ. Lão đạo nhìn chằm chằm vào bụng nương tử tại hạ rồi nói: “Nghiệt chướng” Phụ thân tại hạ rất tức giận, hỏi lão đạo tại sao lại nói thế. Lão đạo nói nương tử tại hạ âm khí quá nặng nên có tà ma đi theo nàng, chúng đang tìm cách tiến vào bụng làm hại thai nhi. Tại hạ mắng hắn nói hươu nói vượn. Lão ta cười nhạt bảo có thể chứng minh cho chúng ta. Tại hạ hỏi chứng minh như thế nào. Lão nói ở kinh thành có ngôi nhà của quỷ, canh ba đêm nay lão ở ngoài cửa chờ chúng ta, đến lúc đó hắn sẽ khai âm mắt của nương tử để nàng có thể nhìn thấy quỷ. Nghe ông ta nói chắc chắn như thế nên chúng ta cũng tin, tối hôm đó chúng ta tới ngôi nhà đó, kết quả nương tử tại hạ nhìn thấy quỷ thật”. Truyện Tống Y
Đỗ Văn Hạo nhíu mày. Hắn hỏi Tô Hỉ Chi: “Phu nhân thực sự nhìn thấy quỷ?”
“Đúng!” Tô Hỉ Chi khẳng định: “Ông ta dẫn ta vào sân, khi đi ngang qua một cái hồ nước. Ta cảm thấy rất buồn nôn, ta liền ngồi xuống bên lối đi nôn ra. Sau khi ta nôn xong ngẩng đầu lên thì thấy phía trước có một bạch y nhân, không đầu lơ lửng trên trời, ta sợ quá ngất đi, khi tỉnh lại thì đã thấy ở nhà”.
Đỗ Văn Hạo quay đầu hỏi Bồ Lĩnh: “Thiếu gia có nhìn thấy không?”
“Tại hạ cũng thấy! Lúc đó tại hạ dìu nàng đi. Tại hạ cũng nhìn thấy một con quỷ treo cổ. Nó treo lơ lửng ngay trên hồ nước, thè lưỡi rất dài!” Bồ Lĩnh dần nhớ lại chuyện cũ, hắn vẫn còn thấy sợ hãi “Tại hạ cũng rất sợ hãi. Nhưng sau đó phụ mẫu tại hạ nói bọn họ không nhìn thấy gì. Tại hạ lúc ấy không ngất đi nhưng cũng bụm mặt không dám nhìn con quỷ đó. Phụ mẫu tại hạ vội dìu tại hạ và nương tử quay về và mời cả lão đạo đó tới nhà. Khi nương tử ta tỉnh lại vẫn sợ đến nỗi mặt mũi tái nhợt”. Truyện Tống Y
“Thiếu gia không nhìn lầm chứ?”
“Chắc chắn không nhìn lầm. Con quỷ đó bay đi bay lại trên hồ nước. Sau đó tại hạ nghe người nói ngôi nhà đó bị quỷ ám. Chủ nhân của ngôi nhà đó đã từng nhìn thấy quỷ, lũ quỷ đó còn dọa chết con trai của họ nên chủ nhân ngôi nhà đó không dám ở dọn đi chỗ khác nhưng ngôi nhà đó không bán được. Giá rất rẻ mà không ai muốn mua. Chả ai muốn mua một ngôi nhà có quỷ cả”.
“Chuyện sau đó như thế nào?”
‘Ừ. Phụ thân tại hạ hỏi lão đạo sĩ nên làm thế nào để trừ quỷ. Lão đạo sĩ nói âm khí của tại hạ cũng rất nặng nên mới nhìn thấy quỷ. Bây giờ phải trừ quỷ cho cả hai người. Lão đạo nói muốn mười vạn lượng để lập đàn trừ quỷ cho hai chúng ta. Phụ thân và mẫu thân thương lượng, nghĩ như vậy quá tốn kém. Cả hai gọi tại hạ ra nói dù nhà tại hạ có đủ tiền nhưng như vậy quá đắt. Nếu nạp thiếp cho tại hạ chỉ tốn một trăm lượng. Âm khí trong người nương tử tại hạ không cần tiêu trừ nữa mà để nạp thiếp cho tại hạ. Vì vậy phụ mẫu tại hạ mới bảo trả cho lão đạo sĩ năm vạn lượng để trừ tà cho tại hạ. Lão đạo sĩ liền làm phép trừ tà cho tại hạ rồi đi khỏi. Không ngờ hài nhi của chúng ta lại mắc bệnh. Nếu sớm biết như thế cứ để lão đạo sĩ trừ tà cho nương tử thì tốt biết mấy”.
Tô Hỉ Chi khẽ nói: “Nếu biết thiếp hoài thai một nha đầu thì một văn tiền cả hai cũng không đồng ý”.
Bồ Lĩnh sửng sốt hỏi: “Sao nàng lại nói vậy?” Nhưng khi nhớ lại thái độ của phụ mẫu khi nương tử của hắn sinh hạ nữ nhi, Bồ Lĩnh không khỏi thở dài, không nói gì nữa.