“… Em vẫn chưa quyết định được.” Bạch Thời nhúc nhích đôi tai ướt nhẹp, quan sát nét mặt đại ca một chút, bổ sung thêm, “Thật mà.”
Tống Minh Uyên chỉ ừ một tiếng, cẩn thận tắm rửa cho cậu thật sạch sẽ, sau đó sấy khô đôi tai và cái đuôi, tiện tay vuốt ve đám lông bồng bềnh. Bạch Thời ngoan ngoãn đi theo đại ca về phòng, không rõ anh có tức giận hay không nữa, chỉ cuộn mình làm tổ trên giường nhìn anh, thấy đại ca đã nằm xuống, bèn duỗi móng vuốt sờ sờ một cái. Tống Minh Uyên bình tĩnh nhìn bạn nhỏ này một lát, không cử động.
“… Đại ca?” Bạch Thời rúc vào trong lòng anh, ngẩng đầu lên, ánh mắt có vẻ rất vô tội. Tống Minh Uyên đối mặt với ngốc manh, cuối cùng bỏ cuộc đưa tay vuốt ve tai cậu, không muốn nói nhiều với con người này nữa, mà dùng hai tay kéo mạnh bạn nhỏ này lên người mình. Và thế là, Bạch Thời tỉnh ngộ, chủ động phục vụ nhiệt tình.
Hai tiếng rưỡi trôi qua, Bạch Thời đã bắt đầu hối hận rồi, thở hổn hện tựa vào người anh, khàn giọng hỏi: “Có đuổi theo… Ưm, phi thuyền không?”
Tống Minh Uyên ôm chặt cậu vào lòng, cúi đầu thong thả hôn bờ vai kia: “Có lẽ.”
“Hay là… Chúng ta quay về đi?”
“Không vội, cứ để Lục Việt đi theo phía sau.”
“… Thế này không ổn lắm đâu.”
Tống Minh Uyên nhìn Bạch Thời, thay đổi tư thế đè cậu xuống giường, nhéo nhéo cái tai xù lông: “Bọn họ vẫn đang ngủ, không biết chúng ta rời khỏi phi thuyền, hơn nữa dù đã quay về… Vẫn phải tiếp tục, hiểu không?”
Bạch Thời: “…”
Mẹ nó, cậu chợt nhớ tới một sự kiện, đó chính là gene của đại ca đã lên tới cấp SS, đã vậy còn là đỉnh phong nữa! Định giết chết cậu luôn hả?
Tống Minh Uyên không biết suy nghĩ trong đầu bạn nhỏ này, đưa tay nâng cằm cậu lên tặng cho một nụ hôn nhiệt liệt, chăm chú hưởng thụ món ngon, mãi tới khi hình thức trong phi thuyền dần dần chuyển thành ban ngày mới ôm ai đó quay về.
Bạch Thời rơi tiết tháo cả đêm, cảm thấy thật không thể khỏe nổi mà, mơ mơ màng màng phát hiện mình bị ôm vào trong chăn, bèn duỗi móng vuốt ôm lấy người bên cạnh, ngủ thiếp đi.
Tống Minh Uyên nhìn chằm chằm vào cậu từ khoảng cách gần, dịu dàng hôn lên vầng trán kia: “Ngủ ngon, A Bạch.”
Vài ngày sau, phi thuyền an toàn hạ cánh xuống cảng Hoàng Gia trên sao Bạch Thụy, Vương và ba mẹ của Hướng Văn đã nhận được tin tức, từ sáng sớm đã dẫn theo một đoàn người tới đây chờ đợi, giờ phút này thấy họ xuất hiện, tất cả đều vô thức tập trung ánh mắt về phía Bạch Thời, đợi tới khi nhìn thấy đám vảy bạc gần như trong suốt trên thái dương và cổ cậu, ai nấy cũng hít sâu một hơi.
Đây là… Đây là hình thái cuối cùng! Sao có thể?!
Cháu ngoại thật xuất sắc! Vương âm thầm nắm tay, quả thực chỉ hận không thể kéo Bạch Thời đi quanh tộc để khoe khoang. Ông cố gắng kiềm chế sự kích động trong lòng, bình tĩnh đi lên phía trước.
Việt Tu đang đứng ngay bên cạnh Vương, đưa mắt nhìn bóng lưng ông ngoại nhà mình, khẽ nhắc nhở: “Ông ngoại, đừng vẫy đuôi nữa.”
Vương: “…”
Vương vội ho một tiếng, cháu ngoại vừa tới gần đã dùng sức ôm thật chặt, sau đó lại nhìn về phía Tống Minh Uyên: “Nghe nói mấy đứa bị thương, sao rồi?”
“Đã ổn rồi ạ.” Tống Minh Uyên đáp, phát hiện mọi người xung quanh đều nhìn chằm chằm vào ngốc manh, bèn chuyển chủ đề về phía Hướng Văn và nhân ngư, trò chuyện qua loa vài câu, cuối cùng mọi người lên xe về hoàng cung.
Bọn họ tự thuật lại những gì đã xảy ra, tiện thể còn kể về mật thất trong rừng rậm cho Vương nghe, cuối cùng đưa mấy di hài cổ kia ra ngoài. Giaó quan không nhịn được xen vào: “Bọn họ hoàn thành nhiệm vụ trước khi tín hiệu kết thúc được bắn lên.”
Vương lại vui vẻ: “Tốt!”
Bạch Thời cảm giác ánh mắt ông ngoại nhìn mình quá đỗi nhiệt tình, chỉ sợ ông sẽ giữ mình lại kế thừa ngôi vua, bèn lấy cớ mệt, dẫn đại ca và mấy người còn lại đi mất. Cậu vẫn nhớ đến vấn đề cơ thể của anh trai mình, vừa về tới nơi ở đã bảo trợ lý xem xét.
Việt Tu giật mình, dứt khoát không giấu giếm nữa, thẳng thắn nói rằng lúc trước mẹ anh bị tổ chức kia bắt cóc, thuốc khi đó vẫn còn tồn tại trong người, anh bị thuốc trong cơ thể mẹ ảnh hưởng nên gene mới là song A. Bạch Thời cực kỳ khó chịu, âm thầm nghĩ sớm muộn gì cũng phải băm vằm tên khốn kiếp kia, nhích nhích qua bên cạnh, nhường chỗ cho trợ lý.
“Thể chất của cậu ấy không yếu, quả nhiên máu Bạch Thụy thú có một chút tác dụng.” Trợ lý cẩn thận kiểm tra một lượt, phỏng đoán: “Có lẽ cậu ấy chỉ bị hạ cấp bậc gene, bây giờ ngâm thuốc của thầy tôi một lát là chữa trị được.”
Bạch Thời gật gật đầu, cậu cũng chỉ còn lại mỗi một viên thuốc, cơ mà có trợ lý và thứ quả đỏ kia ở đây, sau này cần thì lại chế thêm cũng được.
Chuyện quan trọng đã được xử lý, Bạch Thời bèn nhờ Hướng Văn làm hướng dẫn viên du lịch, dự định dẫn em gái ra ngoài chơi một vòng. Đương nhiên tiểu Tư rất đồng ý, vội vàng chạy tới muốn nắm tay anh trai nhà mình, ai ngờ vửa ngẩng đầu lên đã thấy chị dâu đã đi tới bên cạnh từ bao giờ, bé lập tức giảm tốc độ, chầm chậm nhích qua, đưa tay sờ một cái thăm dò.
Tống Minh Uyên nhanh tay ôm ngốc manh về phía mình trước khi nhân ngư chạm vào, nhẹ nhàng kéo người vào lòng.
Tiểu Tư: “…”
Bạch Thời: “…”
Tống Minh Uyên đưa mắt nhìn ngốc manh: “Bây giờ muốn đi ra ngoài thật à?”
Bạch Thời phản ứng một lát, nhanh chóng ý thức được trạng thái hiện tại của mình, có lẽ vừa bước ra ngoài sẽ bị vây xem cho coi, đành phải đi tìm Việt Tu hỏi han, ai ngờ lại nhận được tin phải uống thuốc, lập tức câm nín. Cậu không muốn ở đây quá lâu, mà uống thuốc lại phải tốn tới vài ngày, nếu như vậy thời gian đi chơi với em gái sẽ rút lại còn một tẹo mà thôi.
“Được rồi, chúng ta đi thôi.” Bạch Thời lên tiếng, dù sao lúc ở học viện Hoàng Gia cậu đã bị người ta nhìn tới quen rồi, bây giờ chỉ đổi thành một nhóm người khác thôi mà, không sao cả.
Hướng Văn vẫn muốn giữ gìn quan hệ với Bạch Thời, đương nhiên không từ chối, tận tâm tận lực làm hướng dẫn viên du lịch. Sau khi Bạch Thời trở về, mấy ứng cử viên đã dồn sự tập trung cao độ vào cậu, lúc này nhận được tin tức bọn họ sẽ đi ra ngoài thì bắt đầu đứng ngồi không yên, cuối cùng giả bộ vô tình gặp gỡ, đồng loạt gia nhập đoàn tham quan, ai nấy đều tò mò hỏi về hình thái cuối cùng đầy huyền bí này.
Bạch Thời cũng đoán bọn họ đến vì điều này, hào phóng tỏ vẻ sẽ tiết lộ, nhưng điều kiện tiên quyết là mỗi người phải rút một túi máu.
Nhờ Hướng Văn giải thích, các thiếu niên nhanh chóng hiểu ra vấn đề, rối rít đồng ý, đến tối đã tấp nập đưa máu qua cho Bạch Thời. Trợ lý nhìn đám máu trước mắt, nước mắt rơm rớm, mình đi theo ông chủ tốt rồi!
Bạch Thời dặn trợ lý cất kỹ, nhìn các thiếu niên đứng thành một hàng, nghiêm túc và chân thành trả lời: “Muốn kích phát hình thái Bạch Long, cần thỏa mãn một điều kiện.”
Các thiếu niên âm thầm rùng mình, cố gắng giữ vững tinh thần nghe cho kỹ.
Bạch Thời nói tiếp: “Đó chính là phải có đủ phẫn nộ.”
Các thiếu niên gật đầu nói phải, tiếp tục chờ đợi: “Hết rồi?”
“Ừa.”
Các thiếu niên: “…”
Bọn họ đồng loạt quay sang nhìn con cá đang phấn khởi nào đó, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, túi máu này thật uổng phí!
——— ————
Tác giả phát hiểu:
Bạch Thời: Muốn kích phát hình thái Bạch Long, cần thỏa mãn một điều kiện.
Thiếu niên: Ừm!
Bạch Thời: Đó chính là phẫn nộ!
Thiếu niên: … Thật sự hết rồi hả?
Bạch Thời suy nghĩ một lát, hạ giọng: Có một câu thần chú, đến đây tôi sẽ nói cho các cậu biết… Nghe có hiểu không?
Thiếu niên: Hiểu rồi!
Bạch Thời: Được, thử đi.
Thiếu niên: HÂY——SIÊU—— XAYDA—— BIẾN—— HÌNH——!
Tống Minh Uyên: “…”