Nhưng Cảnh Sâm chỉ đứng dậy thất vọng nhìn cậu, nói: “Tự đứng dậy!” Một câu lệnh vừa lạnh lung vừa đáng sợ của Cảnh Sâm làm cho Cảnh Tuấn càng khóc to hơn.
Mỹ Lam đang ôm Kiều Đoan, thấy Cảnh Sâm hà khắc với con trai vậy thì nhíu mày nói: “Sao anh lại hà khắc quá vậy? Con chỉ vừa biết đi thôi mà!” Cảnh Sâm vẫn đứng đó, trả lời: “Con phải tự mình đứng lên không được dễ dãi. Nếu em đỡ con lần một thì sẽ có lần hai và nó sẽ ỉ vào mình sẽ đỡ nó thêm lần nữa mà không tự mình đứng dậy.”
Mỹ Lam thở dài lắc đầu, tội nghiệp hai đứa con của cô, có người cha nghiêm khắc vậy chắc tụi nó trầm cảm chết mất. Mỹ Lam định phản bát lại lời con nói để binh con thì Cảnh Tuấn đã tự mình đứng dậy, lấy tay xoa xoa mũi của mình vừa đưa tay chùi nước mắt vừa chạy tới chỗ Cảnh Sâm nói: “Ba…Ba..”
Cảnh Sâm cười hạnh phúc ôm lấy Cảnh Tuấn nói: “Con giỏi lắm! Ba sẽ dặn dì Phương mua kẹo socola cho con nhá!” Cảnh Tuấn nghe được socola thì sang mắt lên ngật đầu lia lịa.
Kiều Đoan ngồi trong tay Mỹ Lam cũng lắc lư không yên khi nghe đến từ ‘socola’, miệng Kiều Đoan chum chím nói: “Ba, Ba….Con…Con…Nữa.” Cảnh Sâm cười rạng rỡ bước tới ôm cả Kiều Đoan, nói: “Được rồi ba sẽ dặn dì Phương mua cho cả con nữa!”
Mỹ Lam nhìn Cảnh Sâm và hai đứa con không ngừng hạnh phúc trong lòng, cô cứ mong cuộc sống cứ nhẹ nhàng bình yên và hạnh phúc như vậy mãi thôi. Nhưng cuộc đời thì không thể nói trước điều gì, sẽ có rất nhiều chông gai phía trước, nhưng cô chắc chắn với sự dạy dỗ này hai đứa con của cô sẽ mạnh mẽ mà dễ dàng vượt qua.
Mỹ Lam đứng dậy nói: “Thôi được rồi, ba bố con vào ăn cơm nào!” Cảnh Tuấn và Kiều Nhi đua nhau chạy xuống bếp theo chân Mỹ Lam miệng đồng thanh nói: “Dạ!”
…END…