Vân Na thâm tình nói :
“Huynh cuối cùng cũng trở về, muội thật lo lắng, khi con nó chào đời mà không có phụ thân nó ở bên cạnh. “
Ta ôm vai nàng nói :
“Trong thiên hạ không có bất cứ chuyện gì có thể ngăn cản ta trở về. “
Tư Hầu nói :
“Muội biết huynh sẽ không quên bọn muội!”
Ta ha hả cười to, chỉ có ở cùng với các nàng, ta mới có thể quên chuyện tranh đấu chính trị .
Tuệ Kiều mặc một bộ đồ Triều Tiên màu hồng, Yến Lâm mặc một bộ đồ màu trắng, cười nói nắm tay nhau đi tới, chỉ mới có một thời gian không gặp, hai nàng lại càng trở nên động lòng người .
Ta đứng dậy tiến lên ôm từng nàng một, đưa tay sờ vào bụng của hai người .
Yến Lâm phì nói :
“Làm cái gì? Hai chúng ta còn chưa có!”
Nàng nói câu này, làm cho mọi người cùng nhau cười lên ha ha .
Tuệ Kiều khuôn mặt ửng hồng nói :
“Lâm nhi muội tử lại nói bậy rồi!”
Ta cười ôm hai người vào trong ngực, nói :
“Nếu như vậy, chúng ta không ăn cơm nữa, về phòng dụng công thôi?”
Yến Lâm e thẹn nói :
“Dâm tặc, những lời này sao có thể nói lung tung trước mặt mọi người?””
Ta kề sát vào tai nàng, thấp giọng nói :
“Muội nói dâm tặc, thì sẽ có dâm tặc, đêm nay nếu ta không làm cho muội lớn tiếng xin tha, thì sẽ không thôi. “
Yến Lâm kiều mị nhìn ta một cái nói :
“Muội sợ huynh ư?”
Trong lòng ta rung động, hận không thể yêu thương các nàng một phen .
Tuệ Kiều nói :
“Sở Nhi cùng Tĩnh Đức phi nói chuyện, chắc sẽ không tới. “
Ta gật đầu nói :
“Dao Như và Thải Tuyết đâu?”
Yến Lâm nói :
“Dao Như nói trong long nàng có chút khó chịu, ở trong phòng nghỉ ngơi, Thải Tuyết sợ nàng buồn nên cũng ở lại. “
Nghĩ đến cách đối xử của Dao Như với ta, trong lòng ta không khỏi cảm thấy phẫn nộ, hít một hơi thật sâu nói :
“Được, mặc kệ các nàng, chúng ta mau ăn cơm thôi. “
Vân Na nhận thấy được sự biến hóa trong tâm tình ta, nhẹ giọng nói :
“Dao Như trọng bệnh mới khỏi, phụ thân lại rời khỏi đây, huynh phải nên nói chuyện nhiều với nàng một chút. “
Ta cười nói :
“Hôm nay chúng ta không nói chuyện không vui, chúng ta uống rượu đi!”
Ta cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, Vân Na và Tư Hầu đang có mang, nên người uống rượu với ta chỉ có Yến Lâm và Tuệ Kiều . Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Yến Lâm cùng ta cạn ba chén, cười nói :
“Vậy thì chúng ta nói chuyện vui, ngày mai huynh đi cưới Bắc Hô tiểu công chúa, dự định an bài như thế nào đây?”
Ta cười khổ nói :
“Lâm nhi, chuyện này đâu phải là chuyện vui gì!”
Vân Na cười nói :
“Cưới một mỹ nữ Bắc Hồ mới mười hai tuổi, là chuyện mà ai chẳng thích, huynh chỉ biểu hiện ngoài mặt không vui, nhưng mà trong lòng không khéo đã nở hoa rồi. “
Chúng nữ cùng nhau phụ họa .
Yến Lâm cắn răng nghiến lợi nói :
“Dâm tặc, nếu như huynh hạ thủ với một tiểu cô nương mười hai tuổi, vậy thì đúng là không còn nhân tính, phải gọi là vùi hoa dập liễu. “
Ta trợn mắt nói :
“Muội hạ thủ với một tiểu nam hài mới mười sáu tuổi vậy chẳng phải là giống nhau hay sao?”
Vân Na và các nàng đương nhiên có nghe nói chuyện quá khứ của ta và Yến Lâm, ai nấy cười tới mức nắc nẻ .
Yến Lâm mắc cỡ mặt đỏ bừng, đứng dậy đuổi theo ta. Ta cười lớn, chạy vòng quanh lương đình (đình hóng gió, nghỉ mát) .