Anh nhặt con dao găm trên mặt đất và đưa cho Giun.
“Còn một điều nữa.”
“Anh nói đi.”
Giang Nghĩa lạnh lùng nhìn bọn họ, nói ra một yêu cầu khiến cả ba người tuyệt vọng: “Ba tên lưu manh bọn mày không biết đã hãm hại bao nhiêu cô gái xinh đẹp. Để đề phòng các cô gái khác gặp độc thủ tiếp, bọn mày……tự thiến đi. “
bùm!!!
Như sét đánh giữa trời quang..
Ba người họ muốn chết, sở thích chung lớn nhất của ba người họ là phụ nữ.
Để họ tự thiến?
Còn khó hơn là giết họ!
Giun nhanh chóng quỳ lạy: “Đại hiệp, đừng mà, tôi thật sự biết mình sai, tha thứ cho tôi…”
Còn chưa kịp nói xong, Giang Nghĩa đã đá chân lên ngực gã, đá bay ra đập vào tường, chậm rãi trượt xuống.
Sau đó, Giang Nghĩa dùng chân hất con dao găm dươi đất lên.
Chỉ thấy con dao găm bay ra ngay lập tức, đâm mạnh vào chổ hiểm của Giun.
Một dao, hai đoạn!
“A ~~!!!”
Hóa ra đàn ông cũng có thể phát ra âm thanh chói tai như vậy.
Giang Nghĩa nhìn hai người kia: “Tự mình làm đi, hay là để tôi giúp?”
Nhìn thấy tình trạng thê thảm của Giun, làm sao họ dám để Giang Nghĩa ra tay? đành nghiến răng, nước mắt lưng tròng cầm con dao, cắt đứt mọi ảo tưởng của mình về phụ nữ.
Ba người bịt chổ hiểm ngồi khóc thảm thiết trên mặt đất.
Giang Nghĩa lấy ra tờ sec sáu tỷ từ trong túi Mạc Thiếu Hồng: “Cái này không phải cho mày.”
Anh xoay người đi tới cửa phòng ngủ, nói với bên trong: “Không sao rồi, đi ra đi.”
Lăng Dao sợ chết khiếp một hồi lâu, cuộn mình dưới chân giường mà rùng mình, mãi đến khi nghe thấy giọng nói ấm áp của Giang Nghĩa, cô mới thở phào nhẹ nhõm, lau đi nước mắt rồi lao vào vòng tay của Giang Nghĩa.
“Tôi cho là……”
“Tôi cho là tôi sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa.”
“Ặc…”
Giang Nghĩa cười lắc đầu, vỗ đầu Lăng Dao: “Người có thể giết chết Giang Nghĩa tôi trên thế giới này còn chưa ra đời.”
Anh nắm tay Lăng Dao, đưa cô rời khỏi nơi này.
Nơi đây đầy đất lộn xộn, khẳng định không thể ở được nữa, dù có dọn dẹp sạch sẽ cũng sẽ nhớ lại những ký ức kinh khủng, căn nhà này không thích hợp để ở.
Giang Nghĩa tìm được một nơi mới vì Lăng Dao – Biệt thự của Nhậm Chỉ Lan.