“Cô là chủ nhân của tôi. Là người thừa kế.”
Trái tim cô chợt run lên.
Hàn Tịch nghiêng đầu cười khẽ nhìn cô.
Hạ Nhi bước nhanh tới cửa lớn mở ra rồi lạnh giọng:
“Cô về đi. Tôi sẽ suy nghĩ.”
Hàn Tịch hít sâu một hơi, chậm rãi đứng dậy, ngoan ngoãn bước ra ngoài, ánh mắt nâu nhạt liếc tới mấy cái thùng nhỏ đặt cạnh cửa, thấp giọng:
“Cô sẽ chuyển về Hạ gia?”
Hạ Nhi nhíu nhẹ mày, không muốn vòng vo với nữ nhân này. Hàn Tịch tai thính mắt tinh, muốn giấu giếm cũng khó, thế nên cô trầm giọng:
“Không sai.”
Cả người Hàn Tịch dựa vào cửa, dáng vẻ thanh sầu trong mắt như bông lan phượng vĩ bung nở dưới vầng trăng.
Trong diễm lệ lại có vẻ thanh nhã, giọng nói lãnh đạm nhàn nhạt:
“Tôi là quản gia của cô. Tôi sẽ đi theo cô.”
Khóe miệng Hạ Nhi khẽ cong nhưng lại khiến nụ cười của cô có phần không chân thực, lạnh lẽo lại mang theo ý tứ xa lạ.
“Không cần.”
Đôi mắt nâu nhạt của Hàn Tịch nhìn cô giống như một hồ nước trong xanh khi xuân đến, nồng đậm tình cảm:
“Hạ Nhi! Em không thể trốn tránh tôi.”
Đáp lại Hàn Tịch chính là cánh cửa lớn đóng sầm lại ngay trước mặt.
Hạ Nhi bước nhanh vào phòng, ngay cả cửa sổ cũng khoá trái.
_______
Kể từ khi Hạ Nhi nhậm chức Hạ Tổng của Hạ thị, mọi sự việc của Hạ thị đều tất bật đổ dồn về cho cô giải quyết.
Hạ Nhi lại làm như không sao cả, còn ôm mọi sự vụ vào người không để ông Hạ nhúng tay vào, khiến lão nhân gia vừa cảm động vừa sợ hãi.
Ông Hạ không chỉ một lần cảm thán, cháu gái trước kia vốn dĩ cửa nhỏ không bước cửa lớn không ra, an an tĩnh tĩnh của ông đã trưởng thành rồi.
Hạ Nhi quản lý Hạ thị đâu ra đó, vô cùng hợp lý, càng nghĩ ông Hạ lại càng cảm thấy ba năm qua tuy phải xa cháu gái quả thật rất cô đơn buồn bã, nhưng đổi lại Hạ gia sau này có người nối nghiệp, không cần lo lắng tìm cho cô một tấm ‘chồng’ tài giỏi cũng thật sự rất tốt.
Hạ Nhi không phụ sự kỳ vọng của ông Hạ, trở thành một Hạ Tổng cuồng công việc như mạng, một tuần trôi qua chỉ ở Hạ thị rồi trở về Hạ gia bầu bạn với ông Hạ, nhất mực không về căn hộ riêng của mình, điều đó khiến vài người muốn gặp riêng cô đều không biết phải làm sao.
Điển hình chính là Hàn Tịch.
Cô nhất quyết rời bỏ Trầm thị, Hàn Tịch buộc lòng phải quản lý Trầm thị cùng Trầm Yên Nhiên, nhưng dù sao Tổng bộ của Trầm gia không đặt ở nước S.
Trầm Yên Nhiên cuối cùng cũng phải trở về nước A.
Hàn Tịch vì nguyên do đó phải đảm đương chức vị Tổng giám đốc của Trầm thị, cố gắng duy trì Trầm thị, còn phải liên tiếp tới Hạ gia khẩn cầu Hạ Nhi trở về. Nhưng mỗi lần đến đều bị cô cho người đuổi ra không tiếp, đến mặt cũng không được nhìn thấy.
Hàn Tịch thật sự có khổ mà không thể nói, đầu cũng sắp đau đến nứt ra luôn.
Trầm Yên Nhiên biết bản thân không thể ép được cô, chỉ nhờ người gởi qua Hạ gia một chiếc hộp, bên trong chính là sợi dây chuyền Lệ Nhân Ngư.
Hạ Nhi nhận được chiếc hộp đó đã vô cùng giận dữ, muốn ném nó ra ngoài cửa lại bị ông Hạ ngăn lại.
“Nó là di vật của bà con để lại. Con không được ném.”
Ông Hạ chỉ thản nhiên nói một câu, thành công khiến cô trở nên uất nghẹn thu tay trở về, đưa chiếc hộp đó cho ông Hạ.
Hạ Nhi thấp giọng nói:
“Bà ấy thật sự rất cố chấp, vẫn muốn con thực hiện hôn ước với Dung Lạc.”
Ông Hạ chỉ cười trừ, tay mở chiếc hộp ra, cầm sợi dây chuyền lên nhìn, ôn tồn thấp giọng:
“Ta biết con không thích bị áp đặt, có Hạ gia ta ở đây, không ai dám ép bức con.”
Hạ Nhi nhìn ông Hạ, khoé mắt cay cay.
Ông Hạ vẫn luôn yêu thương cô như thế, mọi việc cô không muốn cùng không thích đều không bao giờ bức ép cô, biết rõ cái chết của ba cô mấy phần liên quan đến Khương gia nhưng ông vẫn luôn nhẫn nhịn, không hề có ý định tra hỏi, thậm chí một lời cũng chưa từng hé ra về chuyện đó.
Nỗi đau lúc ba cô ra đi ông Hạ chính là người hứng chịu nhiều nhất, bi thương nhất. Nhưng ông biết tình cảm cô dành cho Khương Tình và Khương gia không hề tầm thường, lại chấp nhận không truy không hỏi tới.
Một người thân hiểu và lo lắng cho cô như vậy, cô còn mong cầu điều gì hơn nữa chứ.
Ông Hạ ngước nhìn cô, trông thấy vẻ mặt tự trách cùng đau lòng của cô, ông bật cười đưa tay ra gọi cô tiến tới.
Hạ Nhi lao nhanh tới ôm lấy ông Hạ, thấp giọng nỉ non:
“Ông phải khoẻ mạnh đấy. Con chỉ còn ông thôi.”
Ông Hạ cười hiền lành, vuốt mái tóc cô rồi nhẹ giọng an ủi:
“Đừng khóc nữa. Áo của ta cũng bị con làm hư mấy cái rồi đấy.”
Hạ Nhi càng ôm chặt lấy ông Hạ, dụi đầu lên người ông.
Ông Hạ cười khẽ, bất chợt trầm giọng hỏi:
“Khương Tình làm con tổn thương, con còn muốn tha thứ cho con bé không?”
Hạ Nhi ngẩng đầu lên, sau đó lại cúi đầu xuống bật cười.
Thế giới này có lẽ rất ấm áp, nhưng cô đã từng trải qua những ngày tăm tối, lạnh thấu xương.
Mỗi ngày cô đều lang thang khao khát một cuộc sống tốt đẹp nhưng lại không thể quên đi quá khứ bi thảm khi mất đi người thân, cùng nỗi đau ghi tâm khắc cốt khi bị người mình yêu rời bỏ.
Khương Tình đã từng giống như một cơn mưa thật lớn vào tháng tư nắng gắt, cho dù phía trước là háo hức nhưng phía sau lại không có chỗ trốn.
Khoé mắt cô vương nước mắt lăn dài như nhuỵ hoa tàn úa, thở dài một hơi, thản nhiên nói:
“Ông nội. Con sẽ không tha thứ. Con muốn rời khỏi nữ nhân ấy càng xa càng tốt. Vĩnh viễn không bao giờ gặp lại nữa.”
Ông Hạ nghe vậy, trầm mặc đau lòng.
Khi nói ra những câu đó, chỉ bản thân Hạ Nhi mới biết, cô đang cảm thấy thật sự vô lực, hóa ra lúc tình yêu chết đi, lại là đau đớn không chịu được đến thế.