Không hổ là Tiên thai, người thừa kế của thế lực Tiên vương, dưới tình huống như vậy còn có thể thoát khốn.
Chỉ là..
Tất cẩ mọi người nhìn chằm chằm vào Tử Hà Băng Vân, chỉ thấy y phục chỗ mông nàng bị đốt đi một đại bộ phận, lộ ra một cái khe mông tinh tế, trắng như tuyết.
Thật là trắng…
Đây chính là người thừa kế của thế lực Tiên vương, bờ mông nàng bình thường ai có thể nhìn thấy cơ chứ?
Bởi vậy rõ ràng biết là không ổn, nhưng mà mọi người vẫn không rời mắt đi được. Ngay cả Lạc Trường Phong cũng không phải là ngoại lệ.
Tử Hà Băng Vân sững sờ, ngay sau đó khuôn mặt biến thành đỏ như máu, nàng vội vàng lấy ra một kiện áo choàng thắt nang hông, che đi xuân quang ở bờ mông, sau đó hai mắt như phóng hỏa nhìn về phía Lăng Hàn.
Trên trán nàng, trên gương mặt có ý hiệu đại đạo hiển hiện. Cả người tản mát ra khí tức mờ ảo, nàng muốn triệt để kích phát Tiên thai chi lực.
Không giết chết Lăng Hàn, thề khong làm người.
Lạc Trường Phong vội vàng chạy tới khuyên can.
– Băng Vân tiên tử, bớt giận, bớt giận.
Hiển nhiên khí lực của Lăng Hàn quá cường đại, cho dù Tử Hà Băng Vân đánh tiếp cũng khó có thể trấn áp được Lăng Hàn.
Thế nhưng thủ đoạn của bản thân Lăng Hàn dường như vô cùng vô tận. Có lẽ Tử Hà Băng Vân sẽ lại một lần nữa bị lộ mông ra, cho nên vẫn không đánh nữa là hơn.
Tử Hà Băng Vân giận dữ vô cùng, trong mắt tràn ngập sát ý. Nhưng mà nàng lại quay người lại, trở lại chiến hạm trên đỉnh đầu.
Nàng rất muốn giết Lăng Hàn, nhưng mà cũng biết bằng vào thực lực của mình không có cách nào làm được, thế nhưng nếu như đi mời cường giả trên chiến hạm hỗ trợ sao? Như vậy nàng càng mất mặt.
Nếu như Lăng Hàn là Phân Hồn cảnh, như vậy Tử Hà gia nhất định sẽ có cao thủ ra mặt, đánh cho Lăng Hàn hoa rơi nước chảy. Ai bảo ngươi lấy lớn hiếp nhỏ chứ? Nhưng mà bây giờ cảnh giới của Lăng Hàn và Tử Hà Băng Vân giống nhau, thậm chí lại là Tử Hà Băng Vân chiếm ưu thế. Ngươi đánh còn thua? Như vậy vẫn còn có mặt mũi mời cường giả trong gia tộc ra mặt hay sao?
Người thừa kế như vậy cần làm gì chứ?
Tử Hà Băng Vân biết rõ, gia tộc nhất định có cường giả đang âm thầm quan sát. Đây là người hộ đạo của nàng, sợ nàng nửa đường vẫn lạc. Nhưng mà đồng thời cũng là ngườig iám thị, quan sát. Nếu như hành vi của nàng không hợp với địa vị người thừa kế, như vậy sau khi nàng trở về gia tộc cũng bị cướp đoạt thân phận này đi.
Con đường võ đạo đi rất khó khăn, nàng có lòng tin có thể dựa vào chính mình tiến tới Tiên phủ cảnh. Thế nhưng một bước Thăng Nguyên kia nhất định phải dựa vào tài nguyên của gia tộc ủng hộ, thậm chí phải có Tiên vương ra tay. Nếu không một bước này muốn bước ra sẽ vô cùng khó khăn, dài dằng dặc.
Bởi vậy địa vị người thừa kế nàng tuyệt đối không thể buông tay được.
Thù này nàng nhất định phải báo lại.
Trước mắt mọi người lộ ra cái mông, đương nhiên nàng không còn mặt mũi nào tiếp tục ở lại đây, không trở lại chiến hạm của mình thì đi đâu chứ?
– Thật trắng…
Một thanh âm rất lớn vang lên.
Mọi người nhìn qua, đây không phải là Đại Hắc Cẩu thì là ai?
Đầu chó hoang này không ngờ lại ở trên chiến hạm, cũng không biết nó chạy lại từ lúc nào.
Tất cả mọi người thầm lo sợ, nếu như Tử Hà Băng Vân biết rõ đầu Đại Hắc Cẩu này ở đây, nói không chừng sẽ hung tính đại phát, liều lĩnh mệnh lệnh chiến hạm nổ súng. Như vậy tương đương với một cường giả Thăng Nguyên cảnh ra tay, tất cả mọi người chỉ có thể bị miểu sát mà thôi.
Nữ nhân điên cuồng sao có thể cân nhắc theo lẽ thường được chứ?
Đừng nói là bọn hắn, ngay cả Lạc Trường Phong cũng có chút sợ hãi, rất nhanh hắn đã trở lại trên chiến hạm mình. Bất quá trước khi rời đi hắn lại phát lời mời với Nhu yêu nữ và Nữ hoàng, mời các nàng qua chơi một chút.