– Cạc cạc, cẩu gia ở đây.
Đại Hắc Cẩu xuất hiện ở một góc boong tàu, đưa lưng về phía Tử Hà Băng Vân, cái mông uốn éo. Đừng nói là Tử Hà Băng Vân tức giận quá mức, ngay cả Lăng Hàn cũng có xúc động muốn tiến lên đạp một cước.
Tử Hà Băng Vân truy kích, thế nhưng Đại Hắc Cẩu liên tục phá vỡ không gian, rất là dễ dàng chạy trốn.
– Ai nha, tiểu cô nương này nhìn qua rất xinh đẹp, sao lại hung dữ như vậy chứ? Được rồi, cẩu gia không muốn ngươi làm tọa ỵ nữa. Tiểu hàn tử, Cẩu gia ban thưởng tiểu cô nương hung dữ này cho ngươi. Để cho ngươi dạy dỗ một hồi vậy.
Đại Hắc Cẩu nói xong lập tức vỗ mông rời đi.
Tử Hà Băng Vân truy kích, thế nhưng nói tới chạy trốn. Ít nhất trong cùng cảnh giới Lăng Hàn còn chưa thấy ai có thể vượt qua được đầu Đại Hắc Cẩu này. Quả nhiên, chỉ một lúc sau, Tử Hà Băng Vân mang theo vẻ mặt tái nhợt trở về đôi mắt xinh đẹp thì nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn.
Con mẹ nó.
Lăng Hàn thở dài trong lòng, Đại Hắc Cẩu kia tuyệt đối là cố ý, kéo một cừu hận cho hắn a.
Thực sự là mặt hàng chuyên âm người khác.
– Đầu chó hoang này ai gặp cũng muốn giết.
Lăng Hàn vội vàng nói rõ lập trường, hắn không muốn vô duyên vô cớ chiến đấu với người ta. Hơn nữa bị Đại Hắc Cẩu chơi xỏ, hắn cũng vô cùng khó chịu, rất muốn đạp nó một cước.
– Ngươi đã quen biết đầu chó hoang kia, như vậy trước tiên bắt ngươi, sau đó lại bức con chó hoang kia ra.
Tử Hà Băng Vân lạnh lùng nói, không đợi Lăng Hàn tỏ thái độ, nàng lập tức ra tay.
Dựa vào, ngươi có biết nói đạo lý hay không vậy?
Lăng Hàn triển khai Điện Thiểm, trong lúc thân thể xê dịch tránh đi công kích của Tử Hà Băng Vân, hắn cũng giận dữ nói:
– Cô nương, không nên khinh người quá đáng.
– Thì sao?
Tử Hà Băng Vân kiêu ngạo nói, ngang nhiên truy kích giống như thề không bắt Lăng Hàn sẽ không ngừng lạ.
– Ngươi là điêu phụ không nói đạo lý. Ai chọc giận ngươi thì ngươi đi tìm kẻ đó, ngươi tưởng ta dễ bắt nạt sao?
Lăng Hàn giận dữ, vận chuyển tiên pháp, triển khai phản kích.
Tử Hà Băng Vân tức giận tới mức thân thể mềm mại run rẩy. Nàng chính là một trong những người thừa kế của Tử Hà gia a. Từ nhỏ đã được nâng trong lòng bàn tay, chính là nữ tử ngậm viên minh châu, được chiều chuộng không thôi. Đừng nói là bị người ta mắng là điêu phụ, ngay cả nói nặng lời cũng chưa từng bị.
Thế nhưng trước có Đại Hắc Cẩu, sau có Lăng Hàn. Cả hai đều nói những lời có thể khiến cho người ta tức chết, khiến cho Tử Hà Băng Vân nổi giận.
Nàng tế ra một thanh trường kiếm, đằng đằng sát khí.
Lăng Hàn không sợ, Tiên Ma kiếm vận chuyển, kiếm khí bay thẳng lên chín tầng trời.
Chuyện này….
Mọi người nhìn vào mà không khỏi chấn động. Lăng Hàn đấu pháp hung hãn vô cùng, rõ ràng chiến lực không bằng, nhưng lại luôn chính diện công kích. Mà điều kinh người là, tuy rằng bị Tử Hà Băng Vân năm lần bảy lượt chém lui về, nhưng mà ngay cả bị thương một góc cũng không có.
Đây là phòng ngự cấp bậc gì a?
Ánh mắt của tất cả mọi người vô cùng cao minh, có thể lập tức phán đoán ra rõ ràng. Luận chiến lực, Tử Hà Băng Vân hơn một đoạn. Dù sao nàng là cường giả Tam trảm. Thế nhưng lực phòng ngự của Lăng Hàn lại biến thái, khiến cho công kích của Tử Hà Băng Vân hoàn toàn mất đi hiệu quả.
– Đáng giận.
Tử Hà Băng Vân rít lên một tiếng, trong tay trái xuất hiện một thanh chiến mâu trong suốt. Xoát một cái, tay chém ra, thân thể như bão tố phóng về phía Lăng Hàn.
Phanh phanh phanh. Trong lúc Chiến mâu đánh ra quả thực là vượt qua không gian. Vừa rồi rõ ràng còn đang bay đi, thế nhưng trong nháy mắt lại xuất hiện trước mặt Lăng Hàn, đâm thẳng vào đầu của hắn.
Quả thực là tâm ngoan thủ lạt.
Ánh mắt Lăng Hàn lạnh lùng, chỉ là bởi vì Đại Hắc Cẩu chào hỏi với hắn, nói vài lời mà nữ nhân này lại đem mọi phẫn hận đổ lên đầu hắn. Nào có người dã man không nói đạo lý như nàng ta sao?
Ngươi xuất thân từ gia tộc Tiên vương, làm người thừa kế là có thể làm xằng làm bậy sao?