– Có thể… Thế nhưng mà…
Tiểu nữ hài áo đỏ rất quan tâm Lâm Minh.
Trong nội tâm Lâm Minh ấm áp, hắn nhớ rõ tiểu nữ hài từng nói qua, trên người hắn có hương vị dễ ngửi, dường như cũng bởi vì như thế, tiểu nữ hài đối với Lâm Minh không muốn xa rời, ra khỏi nguyên mộng chiến trường, tiểu nữ hài vẫn đi theo Lâm Minh.
Lâm Minh nhìn qua tiểu nữ hài, trong ánh mắt mang theo nhu hòa, hắn nói ra:
– Ta vẫn không biết tên của ngươi, chính ngươi hình như cũng không nhớ ra, ta về sau gọi ngươi là Hồng nhi được không?
Tiểu nữ hài nghiêng đầu, lại gật gật đầu, dường như vui mừng, nói:
– Tốt… Tốt.
– Ân… Hồng nhi, ta không sao…
Lâm Minh cắn răng, tiếp tục nhìn qua bút tích mà nữ tử kia lưu lại.
Hắn hết sức chăm chú. Hồn nhiên không để ý con mắt đổ máu.
Hắn không có bao nhiêu thời gian, Thánh tộc Nhân tộc đại chiến chỉ mấy chục năm là bộc phát. Hắn không muốn trơ mắt nhìn nhìn những thứ hắn quan tâm tan nát
Mà bây giờ, chỉ có chút thời gian này hắn và Thánh Mỹ hợp tác, chỉ sợ không có hy vọng kéo dài, bởi vì Thánh Mỹ muốn điều kiện là Lâm Minh tìm được con đường tu luyện vĩnh sinh, Lâm Minh trừ phi dâng ma phương ra, nếu không thì không cách nào đạt tới!
Như vậy Lâm Minh chỉ có thể làm, chính là tận lực đề cao thực lực của mình. Hắn có một loại suy đoán, nếu như dung hợp Thánh Điển cùng Thiên Thư, nội ngoại kiêm tu, vũ trụ trong người cùng thiên địa vũ trụ đồng thời tu luyện tới cực hạn. hắn sẽ đạt tới cảnh giới không tưởng tượng nổi, trong khoảng thời gian ngắn khiến thực lực của hắn tăng lên tới mức đủ chống lại đại kiếp nạn.
Đương nhiên, cái gọi là thời gian ngắn, cũng không phải là vài chục năm mà thôi…
Nhưng mà đã như thế, Lâm Minh cũng muốn dốc hết khả năng cầm được trang sách màu vàng.
Nếu như trang sách màu vàng trong Đọa Thần sơn mạch bị Thánh Mỹ cầm lấy, như vậy Lâm Minh không có cái gì trao đổi cả, nếu hắn đạt được, như vậy hắn hắn có thể dùng trang sách màu vàng này trao đổi trang sách màu vàng khác với Thánh Mỹ, tương đương với có được hai trang.
Kể từ đó Lâm Minh sẽ có bốn trang sách màu vàng.
Tuy chỉ dựa vào bốn trang sách màu vàng, Lâm Minh không có khả năng tìm hiểu toàn bộ Thánh Điển, nhưng chung quy có hy vọng vẫn hơn.
Hắn cắn chặt răng, nhìn không chớp mắt, tiêu hao hồn lực của mình.
Lúc này ở bên ngoài, bản thể của Lâm Minh cũng có phản ứng kịch liệt.
– Lâm Mục, ánh mắt hắn đổ máu…
Có người chú ý tới tình hình của Lâm Minh, hơi ngây người, giống như võ giả ngộ đạo, bởi vì hồn lực tiêu hao quá lớn cho nên sắc mặt rắng bệch…
Thế nhưng mà Lâm Minh vì sao con mắt đổ máu, loại tình huống này vẫn mới thấy lần đầu.
– Hồn lực của hắn không ổn, dường như tiêu hao thật lớn, hắn nhất định đang tiêu hao hồn lực của mình.
– Im lặng, không kiên trì nổi thì lui ra đi, ở chỗ này gượng chống, có ý nghĩa sao…
– Ngộ đạo Ham Thai mà thôi, tất cả mọi người chỉ nếm thử một chút, lại không có trông cậy vào thật sự ngộ ra cái gì, Đọa Thần sơn mạch này bao nhiêu năm qua vẫn chưa từng có ai ngộ ra cái gì đó, ngay cả mấy Hồn giới Chân Thần, bọn họ thời điểm thiếu niên cũng không công mà lui, thế nhưng mà tiểu tử Nhân tộc này lại cho rằng hắn làm được.
Có người chậc chậc nói ra, có chút bộ dáng xem kịch vui, kỳ thật trong lòng của rất nhiều người, cho dù là Hồn Hậu Thánh Mỹ muốn cầm được trang sách màu vàng trong Đọa Thần sơn mạch này cũng không dễ dàng.
Nhưng tốt xấu gì Thánh Mỹ còn có hi vọng, ít nhất Ngọc Thạch Sinh vẫn vững tin là Thánh Mỹ có hi vọng như thế…
– Mũi đã đổ máu…
Mọi người hai mặt nhìn nhau, có người muốn cười, những người khác có biểu lộ hả hê.
Bọn họ đối với Lâm Minh không chỉ có bài xích, hơn nữa còn ghen ghét.
Bọn họ xuât thân từ Hồn Tộc, lại kém một Nhân loại, tự nhiên trong nội tâm không thoải mái, nhưng mà bây giờ nhìn thấy bộ dáng của Lâm Minh như vậy, bọn họ cảm thấy hả giận.
Đây chính là truyền thừa của Hồn Tộc, hắn một Nhân loại muốn cầm được sao?