Nhưng vẫn không có ai mở cửa, một chút động tĩnh cũng không có.
Cậu ba Nguyễn hít thở sâu một hơi, sau đó tiếp tục gõ, tiếp tục gõ.
Sớm biết như thế, khi anh lên đây nên cầm thẻ phòng thì có thể trực tiếp đi vào rồi.
Tô Khiết đang chuyên tâm kiểm tra tài liệu cuối cùng cũng dừng lại, vừa rồi cô xem quá nghiêm túc, trong phòng tắm lại truyền ra tiếng nước chảy, cho nên át đi tiếng gõ cửa.
Nhưng bây giờ tiếng gõ cửa vang như vậy, Tô Khiết muốn không nghe thấy cũng khó.
Lông mày của cô hơi nhíu lại, giờ này ai lại đến?
Cô rõ ràng ở bên ngoài treo biển miễn làm phiền, theo lý mà nói không nên sẽ có người làm phiền cô.
Nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài mãi không ngừng, Tô Khiết đứng dậy, đi đến bên cửa.
Cô không có lập tức mở cửa, mà thông qua lỗ mắt mèo nhìn, khi nhìn thấy người đứng bên ngoài, Tô Khiết ngây người.
Sao lại là anh?
Anh thế nào lại đột nhiên đến đây?
Tình huống gì thế?
Tô Khiết đang lưỡng lự, cậu ba Nguyễn ở ngoài lại bắt đầu gõ cửa.
Tô Khiết nghĩ rồi, cô nếu như không mở cửa, Nguyễn Hạo Thần liệu có trực tiếp gõ đến thủng cánh cửa này ra không?
Tô Khiết thầm hít một hơi, sau đó mở cửa phòng ra.
Có điều, trước khi vào trong, cô đã cài khóa dây xích chống trộm vào cánh cửa, lúc này mở cửa phòng, lại chỉ mở ra một khe.
“Anh sao lại đến đây?” Tô Khiết không có ý mở hết cửa, cứ như thế nhìn cậu ba Nguyễn.
Cậu ba Nguyễn nhìn loại tình huống trước mắt này, ngược lại hít một hơi, người phụ nữ này là có ý gì?
Không muốn để anh vào trong?
Hoặc không dám để anh bước vào?