– Không có làm gì?
Phu nhân mặc váy dài đi tới trước mặt Miêu Nghị, ánh mắt sâm lãnh nhìn Miêu Nghị, nói:
– Ta chưa từng nói cái gì, vì sao ngươi cường điều mình chưa làm cái gì, ngươi chột dạ sao?
Miêu Nghị âm thầm kêu khổ lui ra sau từng bước, xem chừng mấy người trong quan tài đều có ý thức, nếu không sẽ không chắc chắn như thế, hắn không thể lừa bịp qua việc.
Hết lần này tới lần khác thiếu nữ áo trắng lại đi tới trước mặt Miêu Nghị, nàng đừng cạnh phu nhân váy dài, nói:
– Ngươi nói ngươi không dò xét qua? Ý ngươi sau khi mở quan tài đều không làm gì?
Năm người Vân Ngạo Thiên thấy vậy liền thở dài, đoán chừng Miêu Nghị xong đời, thay vào đó không ai có thể cứu hắn.
Miêu Nghị hoảng hốt, hắn lập tức dời lực chú ý của mọi người sang nơi khác:
– Xin hỏi sáu vị chính là sáu đại tướng chủ, chẳng lẽ chúng ta cứu lầm người? Mấy vị cũng biết nơi này bị đại quân lục đạo vây quanh, nếu chư vị hành động thiếu suy nghĩ, đừng trách đại quân lục đạo không khách khí.
Quả nhiên lời này có hiệu quả, nam tử áo trắng xuất hiện ngăn cản trước mặt hai nữ, quay người thò tay ngăn cản, cười nói:
– Kim Mạn, Lục Ca, bọn họ có thể đi vào đây, các ngươi không có tổn thất gì, vinh nhục bản thân là nhỏ, sinh tử huynh đệ lục đạo mới là lớn, không nên cô phụ tâm huyết của các Thánh chủ.
Phu nhân váy dài và thiếu nữ áo trắng nghiến răng nhìn Miêu Nghị một lát.
Nam tử áo trắng liếc nhìn Miêu Nghị một chút, mỉm cười, đột nhiên hắn vung tay đánh ra một chưởng kinh thiên.
Trong chốc lát pháp lực bành trướng đẩy đám người ra ngoài.
Oanh! Núi đất rung chuyển, khói bụi tràn ngập, không trung bị đánh ra một lỗ thủng lớn, ánh mặt trời chiếu vào, không gian sáng ngời.
Sáu người trong quan tài nhìn trời, xác nhận bên ngoài không có chướng ngại, bọn họ đều bay ra ngoài.
Sáu người bay ra thi pháp xua tán khói bụi mù mịt.
Miêu Nghị vỗ ngực thở ra một hơi, lại phát hiện đám người Vân Ngạo Thiên xuất hiện bên cạnh quan tài hồng tinh.
Mục Phàm Quân ra tay như sét đánh, một người ra tay thu ba quan tài, tuy những người khác không cướp được liền cướp nấp quan tài trên mặt đất.
Năm người nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều có đạt được nhiều, có người đạt được ít, không đáng đánh giết vì những vật này, huống chi đang ở hiểm cảnh nên không ai có tâm tình liều mạng.
Miêu Nghị kịp phản ứng, hắn quát:
– Đoạt cái gì, vừa vặn có sáu cái, mỗi người một cái.
Vân Ngạo Thiên hừ lạnh nói:
– Chê cười! Ngươi bây giờ biết chia đều? Tinh Hoa Tiên Thảo cả tinh cầu đều rơi vào tay của ngươi, sao ngươi không chia?
– Các ngươi nghĩ nhiều, cả tinh câu không có bao nhiêu Tinh Hoa Tiên Thảo cả.
Miêu Nghị khi dễ bọn họ không biết số lượng, hắn thở dài:
– Lại nói, lão ma đầu, cháu gái của ngươi ăn được, dùng tốt, ta nuôi cháu gái ngươi không dễ dàng! Ngươi làm trưởng bối không biết xấu hổ đoạt cảu ta? Còn có các ngươi, con gái và đệ tử các ngươi đang được ta nuôi đấy.
Vân Ngạo Thiên khinh bỉ nói:
– Lão bà ngươi ngươi không nuôi thì ai nuôi, chẳng lẽ còn muốn chúng ta nuôi thay ngươi? Nuôi không nổi thì cưới nhiều làm gì?
Miêu Nghị lập tức khó chịu, nói:
– Không thể nói như vậy, các ngươi dùng của ta không ít nha? Tại sao các ngươi mượn của ta lại không nói như vậy? Lại nói nếu không có ta phá trận, các ngươi có thể đi vào đây nhặt đồ sao?
Cơ Hoan nói:
– Miêu Nghị, đồ vật sáu tướng chủ đang ở trong tay ngươi nha?
Miêu Nghị giận dữ:
– Trên người bọn họ không có gì cả, ngay cả cọng lông cũng không có.
– Hừ!
Mục Phàm Quân hừ lạnh nói:
– Có đồ vật hay không chúng ta không biết, tay của ngươi đã chiếm tiện nghi. Miêu Nghị, nhìn không ra nha, không nghĩ tới ngươi vô sỉ như vậy.
– Ta…
Miêu Nghị hết đường chối cãi.
Tàng Lôi thở dài:
– Ta nói mấy vị, đến lúc nào rồi, còn ồn ào có nghĩa lý gì sao?
Sáu người vừa ra khỏi quan tài liền phá đất bay lên trời, bọn họ gào thét vang vọng thiên địa.