Một ít nhỏ giọng nghị luận, sợ kinh động Thánh Mỹ.
Trên Ham Thai, Lâm Minh vẫn không ngừng suy tư như trước.
Trước mặt hắn giống như man hoang, tràn ngập sương mù.
Làm cho hắn không thấy con đường đi nơi nào.
Hắn lẻ loi đi một mình, dưới chân bước lên đá xanh, giống như con đường đá xanh trong thí luyện cuối cùng của Tu La Lộ.
– Mỗi một trang sách màu vàng, lẫn nhau đều có một ít liên quan, nhưng mà mỗi chân ý của chúng lại khác nhau quá lớn… Ta ngay từ đầu có thể lĩnh ngộ nhanh như vậy, đó là nội tình lúc trước, lại là vì ta lĩnh ngộ chân ý của hai trang sác màu vàng cả, mà độ khó phía sau đột nhiên tăng vọt, nội tình lĩnh ngộ của ta lúc trước cũng tiêu hao hết.
Lâm Minh thì thào tự nói, mà đúng lúc này, đột nhiên bên tai của hắn có tiếng nói vang vọng.
– Ồ? Có, có người khắc chữ trên phiến đá.
Trong nội tâm Lâm Minh đột nhiên cả kinh, âm thanh này rõ ràng chính là thiếu nữ áo đỏ đi theo mình.
Hắn quay đầu lại, nhìn thấy thiếu nữ áo đỏ đang ngồi bên cạnh mình trong ý thức hải, con mắt linh động, nàng nhìn qua sương mù trước mặt, sương mù ,che chắn nhưng ánh mắt của nàng tỏa ra thần quang kỳ lạ, giống như nhìn thấu sương mù này.
– Ngươi nói cái gì? Có người khắc chữ?
Lâm Minh tim đập nhanh, hắn bất chấp thiếu nữ áo đỏ làm sao xuất hiện trong ý thức hải của hắn, nếu như chỉ là hồn lực, ý thức, không có gì có thể ngăn được thiếu nữ áo đỏ này.
Hắn hiện tại quan tâm nhất là trên con đường đá xanh này, thậm chí có người mà hắn không nhìn thấy.
Điều này hiển nhiên là vì con đường phía trước có lực lượng kỳ dị bao phủ, Lâm Minh còn không có năng lực nhìn rõ tầng sương mù này, nhưng mà thiếu nữ áo đỏ đã có, lai lịch của nàng thần bí huyền ảo, làm cho người ta cảm giác không thể tưởng tượng.
– Ân, là một a di xinh đẹp, nàng dùng ngón tay viết chữ trên tảng đá.
Nữ nhân?
Lâm Minh không hiểu thấu, người này là ai?
– Nàng viết cái gì?
Lâm Minh hỏi, thiếu nữ áo đỏ trừng to mắt, nhìn không nháy mắt, lẩm bẩm:
– Tốt, chữ thật phức tạp, ta xem không hiểu, nhưng mà a di này… Giống như… Giống như rất quen thuộc…
Thiếu nữ áo đỏ lâm vào trầm tư.
Lâm Minh nghe xong trong nội tâm khẽ động, rất quen thuộc?
Hắn thật sự nghĩ không ra thân phận thiếu nữ này là gì, nàng và nữ nhân khắc chữ có quan hệ gì? Chẳng lẽ là mẫu tử?
Nữ nhân trước mắt viết “Chữ “, vậy là cái gì?
– A di kia bắt đầu vẽ tranh, là nước chảy… Còn có người… Vì sao, có người trong vì sao… Cọng cỏ non, bùn đất, hỏa diễm…
Thiếu nữ áo đỏ không ngừng nói xong, nhưng cảnh tượng này không liên quan tới nhau, Lâm Minh chỉ là nghe, căn bản không hiểu ra sao.
Vì vậy hắn định tâm thần, kiệt lực dùng mắt nhìn qua con đường đá xanh.
Nhưng mà hắn lại cảm giác, nhìn chằm chằm vào con đường đá xanh không nháy mắt như vậy, hai mắt của hắn đau nhức, đau đớn rơi lệ.
Dương như hào quang của con đường đá xanh tỏa ra chính là vô số kim châm, đâm vào ánh mắt của hắn.
Lâm Minh có loại cảm giác, nữ nhân kia vẽ đồ vật chính là pháp tắc.
Mọi sự vạn vật trong thiên địa đều tuân theo các loại pháp tắc vũ trụ, tánh mạng cũng không ngoại lệ.
Thiếu nữ áo đỏ ở bên cạnh Lâm Minh, thỉnh thoảng nói ra, nàng nói mỗi một chữ Lâm Minh đều nhớ kỹ.
Lâm Minh vẫn nhìn, nhìn chằm chằm vào, cho dù con mắt đỏ bừng, phủ đầy tơ máu cũng nhìn.
Thẳng đến có một ngày, hắn dường như nhìn thấy trên tảng đá có bóng người mơ hồ.
Tóc dài, áo xanh, toàn thân cao thấp tỏa ra khí tức đáng sợ.
Đây chính là một nữ nhân, nữ nhân này khiến tim của Lâm Minh đập nhanh, tóc dài của nàng rủ xuống như sóng nước, làm cho người ta nhìn thấy là mất đi phương hướng.
Hắn không cách nào phân rõ cảnh giới của nữ nhân này, chỉ thấy nàng dạo bước trên con đường đá xanh, có đôi khi đang trầm tư, có đôi khi nàng lại cúi đầu xuống viết vài nét trên con đường đá xanh.
Nàng giống như đang hoàn thành tác phẩm nghệ thuật vậy.