“Thượng Nhân, nghe nói quý điện đã tập hợp thế lực từ mọi hướng, chuẩn bị tấn công Thiên Đình của phía Nam ạ?”, nhóm tu sĩ vây quanh Thương Minh Thượng Nhân vừa rót rượu vừa tâng bốc.
“Đúng là có chuyện này”, Thương Minh Thượng Nhân vẫn mang vẻ mặt uy nghiêm, người không biết còn tưởng ông ta thật sự là cao nhân ẩn sĩ.
“Ta đã nói rồi mà! Nên xử lý đám người phía Nam từ sớm mới phải, còn đặt tên là Thiên Đình nữa! Sao không lên trời luôn đi!”
“Đại quân Thị Huyết Điện còn chẳng thèm coi trọng chúng”.
“Để chúc mừng quý điện mở cờ là chiến thắng, chúng ta… hơ?”, người nọ còn chưa nói xong đã cảm nhận được một luồng khí lạnh như băng ập đến, cả tửu lâu đóng băng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Thấy vậy, sắc mặt mọi người đột nhiên thay đổi, ánh mắt nhìn về hướng cửa sổ không có ngoại lệ, cuối cùng dừng trên người Diệp Thành đang mặc áo choàng đen.
Lần này, ngay cả Thương Minh Thượng Nhân luôn ung dung bình tĩnh cũng tái mặt, sát khí đáng sợ ấy khiến ông ta run lên, tuy ông ta ngồi đó nhưng cơ thể lại như rơi vào vực sâu lạnh lẽo.
Rầm!
Khi mọi người đều đang hoảng sợ, tửu lâu bỗng rung chuyển dữ dội.
Rầm! Rầm! Rầm!
Sau đó tửu lâu liên tục rung lên, tiếng rầm rầm chậm rãi mà nhịp nhàng, lắng nghe kỹ mới phát hiện đó là tiếng bước chân đi lại.
“Thương Minh, chọn ngày không bằng gặp ngày”, Diệp Thành từ tốn bước tới nhìn Thương Minh, theo bước chân hắn di chuyển, áo choàng đen cũng chầm chậm rơi xuống, lộ ra khuôn mặt thật của Diệp Thành và thân hình oai phong của Thánh chủ Thiên Đình.
“Hắn… Hắn là…”, nhìn thấy mặt Diệp Thành, mắt mọi người đều trố lên.