Trương Thác về tới nhà, rửa mặt qua loa, đang định vào phòng ngủ thì thấy cửa phòng ngủ mở ra, Lâm Ngữ Lam ra dấu im lặng cho Trương Thác.
“Chồng, tối qua Mễ Thanh ngủ chung với em, cô ấy mới ngủ thôi, đừng đánh thức cô ấy” Lâm Ngữ Lam nói rồi thè lưỡi với Trương Thác. Vẻ mặt đáng yêu của cô khiến cảm xúc tăm tối của Trương Thác đều tan biến.
“Sao bây giờ mới ngủ?”
“Chuyện hôm qua làm cô ấy sợ hãi” Lâm Ngữ Lam rót một ly nước ấm cho Trương Thác. Trương Thác ngẫm lại thấy cũng đúng, tiếp nhận ly nước ấm của Lâm Ngữ Lam.
“Chồng ơi, anh ra ngoài suốt đêm như thế, không gặp phải chuyện gì chứ?” Lâm Ngữ Lam lo lắng hỏi. Cô biết thân phận của Trương Thác, cũng biết Trương Thác đang đối mặt với cái gì.
Trương Thác cười xoa đầu Lâm Ngữ Lam: “Em đừng quên chồng em là ai, sao có thể xảy ra chuyện? Em mau ngủ đi, nghỉ ngơi cho khỏe, trời sáng còn phải đi chúc mừng ngày lễ với bọn nhỏ nữa”
“Vâng” Lâm Ngữ Lam gật đầu. Trương Thác suốt đêm tới mức đó?”
Tối qua Thiên Toàn ra tay với Trương Thác trước.
Trương Thác không chịu khống chế đánh trá, hai người đối chọi một chưởng, Trương Thác không cho rằng một chưởng của mình có uy lực lớn cỡ nào, nếu vì thế mà làm cho Thiên Toàn bị thương thì chỉ có thể nói Thiên Toàn quá yếu. Nhưng Thất Tinh Bắc Đẩu của Cửu Cục còn có địa vị trên cả Kiểm Soát Sử, sao có thể yếu ớt?
Bạch Bào Khách cười gượng: “Sư thúc, ngài biết rồi đấy, người của chính phủ ấy mà, không chịu nổi thiệt thòi, chút chuyện cỏn con cũng phải làm quá lên. Nếu ngài đá xéo ông †a một câu thì ông ta thậm chí có thể đổ tội cho ngài sỉ nhục toàn bộ Cửu Cục”
Trương Thác cười khẽ: “À, tôi hiểu rồi, đám bảo thủ đó định làm gì?”
“Họ… Họ…” Bạch Bào Khách khó xử nói: “Họ muốn ngài công khai xin lỗi, sau đó chịu tiền bối Thiên Toàn một chưởng”
“Được” Trương Thác đáp không hề do dự: “Cậu kêu họ chờ tôi ngoài ngoại ô.”
“Hả?” Bạch Bào Khách rất ngoài ý muốn vì câu trả lời của Trương Thác.
“Cậu cứ nói thế với họ” Trương Thác nói, không chờ Bạch Bào Khách trả lời đã cúp máy.