“Phải làm thế nào ạ? Xin Thánh chủ ra lệnh”.
“Thiên Đình của ta cũng không phải không có thế lực ở Bắc Sở”, Diệp Thành cân nhắc: “Trụ sở của Viêm Hoàng vẫn ở Bắc Sở, cộng với Âu Dương thế gia, Nam Cung thế gia, Hoàng Phủ thế gia, Mộ Vân thế gia, nhà họ Ngưu ở Bàn Long Hải Vực, đảo Hắc Long vẫn chưa hoàn toàn chuyển đến Nam Sở, những thế lực này đủ dấy lên sóng to gió lớn ở Bắc Sở”.
“Ý Thánh chủ là… gây chuyện ở Bắc Sở?”, ông lão áo trắng ngập ngừng hỏi lại Diệp Thành.
“Khiến các thế lực Bắc Sở không có thời gian rảnh để lo chuyện khác, chúng ta sẽ nắm được quyền chủ động”.
“Hay, hay lắm!”, ông lão cười vui vẻ: “Ai mà ngờ được khi chúng ta dốc toàn lực xây tường thành vẫn chia quân chủ động tấn công, như vậy sẽ tranh thủ được rất nhiều thời gian cho Thiên Đình”.
, Diệp Thành khẽ phất tay.
“Tuân lệnh”, ông lão không chậm trễ, lập tức đứng lên, chỉ là còn chưa cất bước đã bị Diệp Thành gọi lại.
“Thánh chủ còn việc gì sao?”, ông lão nghi hoặc nhìn Diệp Thành.
“Có tin gì của sư phụ ta không?”, Diệp Thành nhìn về phía ông lão, trong đôi mắt kiên định mang theo chút hy vọng.
“Không có”, ông lão nhẹ nhàng lắc đầu, trong lòng thầm thở dài, sau đó xoay người rời đi.
Sau khi ông ta đi, Diệp Thành vẫn yên lặng ngồi ở nơi đó, không nói một lời, giống như bức tượng đá.