Trong phòng đã được quét dọn sạch sẽ, chẳng có vết tích cô đã ngủ gì.
Tối hôm qua cô ấy đã đi rồi!
Đến tận lúc này cậu ta mới phát hiện ra. Cậu ta lập tức đi coi định vị của Diệu Miêu, thấy cô chưa rời khỏi Đà Nẵng thì thở phào nhẹ nhõm.
Cậu ta đang muốn đi tìm cô thì chợt tỉnh táo lại.
Nếu cứ công khai tìm kiếm như thế thì thiết bị theo dối cậu ta đặt trên người cô sẽ bị lộ.
Cậu ta cố gắng kiềm chế trái tim run rẩy của mình lại, lục tung căn phòng của cô lên.
Không một lá thư, không có bất kỳ vật gì cả, cô không để lại thứ gì, cứ thế không chào mà đi.
Cậu ta đã làm sai điều gì chứ, tạo sao cô đi mà chẳng nói một câu thết Nhật Kinh Lê Sa nhìn thấy anh suy sụp, nói: ‘Anh đừng nôn nóng, có lẽ cô ấy có chuyện gấp nên mới đi nhanh như thế”
Việc gấp…
Đột nhiên cậu ta nghĩ tới Bạch Nhược Niên, nhất định là chủ nhân của cô ấy có việc nên cô ấy mới đi vội vàng mà không chào như thết Có thể cô ấy sẽ lại đây tìm mình!
Đợi qua vài ngày sau cậu ta giả vờ vô tình gặp được thì nhất định có thể hỏi cho rõ ràng.
Cậu ta thở phào một hơi, cảm kích nhìn Nhật Kinh Lê Sa.
“Cám ơn cô, tôi biết mình nên làm Gia “Đừng khách sáo, tôi, tôi chỉ thuận miệng nói mà thôi, có phải giúp đỡ gì đâu.”
Hai tay Nhật Kinh Lê Sa chắp sau lưng, không dám giao tờ giấy ra.
Diệu Miêu không có nhắn với cậu ta nhưng lại nhắn với cô ta, bảo cô ta chăm sóc Phó Thanh Viên thật tốt, nếu như cô ta bạc đãi cậu ta thì cô sẽ cào nát mặt cô †a.
Cô ta không biết nên mở miệng như thế nào, nếu không phải tại cô ta thì bọn họ cũng sẽ không có hiểu lầm nhau.
Bây giờ cô ta đâm lao thì phải theo lao.
Được rồi, hay là để bọn họ tự giải quyết vấn đề này đi, không phải có câu nói vàng thật không sợ lửa à? Nếu là Tình yêu chân chính thì đương nhiên là sẽ vượt qua được thử thách này.
Chỉ có người không tin vào bản thân mới có thể đích thân đẩy người mình yêu cho người khác.
Không chịu trách nhiệm đồng nghĩa với việc không tin tưởng vào tương lai.