Cùng lúc này, ba vị Vương đã rời khỏi đỉnh Ninh Sơn.
“Bạch Vương, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?”
Mã Vương nghiêm nghị hỏi.
Bạch Vương không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn sang Tiết Vương.
Tiết Vương trầm tư một lát, mới nghiêm giọng: “Tôi cho răng, đây là cơ hội tốt nhất để chúng ta nối lại mối quan hệ với Dương Thanh, các ông thấy sao?”
Mã Vương càng thêm lo lắng, nói: “Tôi lại không cho đây là một cơ hội tốt”.
“Hiện Dương Thanh đã mất ký ức, hầu như không nhớ rõ mọi thứ trong quá khứ, nhưng nếu có một ngày cậu ta khôi phục ký ức, chỉ e cũng sẽ khôi phục sự căm thù đối với chúng ta’.
“Dù bây giờ chúng ta có ân cần nịnh bợ hơn nữa, tôi chỉ sợ sau khi nhớ lại, cậu ta sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu”.
Tiết Vương nhíu mày: ‘Vậy theo ý Mã Vương, chúng ta nên làm thế nào là hợp lý nhất?”
Đáy mắt Mã Vương thoáng lóe lên một tia sáng lạnh, lão ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiêu diệt luôn, khỏi để họa sau này!”
Tiết Vương và Bạch Vương đều hít mạnh một hơi, xem ra, Mã Vương vẫn còn rất nặng lòng với ý tưởng giết Dương Thanh.
“Nay thực lực của Dương Thanh đã bước vào Siêu Phàm Cảnh, chúng ta đến Thần Cảnh còn chưa tới, làm sao có thể giết cậu ta?”
Tiết Vương chất vấn.
Bạch Vương cũng nói: ‘Đúng thế, ngay cả Hoàng tộc còn chẳng làm gì được cậu ta, với thực lực Liên minh Vương tộc chúng ta mà đòi giết cậu ta, khác gì năm mơ”.
Mã Vương nheo mắt: “Tôi chưa nói tự chúng ta phải ra tay”.
“Hử?”
Bạch Vương và Tiết Vương giật mình hiểu ra ý Mã Vương.
“ý ông là, mượn tay người khác giết cậu ta?”
Tiết Vương hỏi.