“Phải, phải, Hứa Dinh Dinh là mẹ nuôi của tiểu công chúa, là người phụ nữ của phó tổng giám đốc Tịch.” Thư ký Lưu không hiểu tổng giám đốc nhà mình tại sao lại đột nhiên hỏi vấn đề này, nhưng vẫn trả lời rất nhanh.
Đây vẫn là sau khi tiểu công chúa gặp tổng giám đốc, tổng giám đốc cảm thấy chuyện trước đó quá kỳ quái, lại kêu anh đi điều tra, anh ta mới tra được.
Có điều mấy ngày nay tổng giám đốc luôn rất bận, anh ta cũng còn chưa kịp đến báo cáo với tổng giám đốc.
Khóe miệng của Nguyễn Hạo Thần từng chút nhếch lên.
Mẹ nuôi của tiểu công chúa nhà anh?
Có thể làm mẹ nuôi của tiểu công chúa nhà anh, vậy thì chắc chắn có quan hệ rất tốt với Tô Khiết.
Cho nên, cuộc điện thoại mà Tịch Xuyên gọi trước đó ở phòng làm việc chính là của Hứa Dinh Dinh.
Hứa Dinh Dinh lúc đó gọi điện là hỏi Tịch Xuyên đang làm gì, hoặc lúc đó Hứa Dinh Dinh gọi điện chính là đến xác nhận Tịch Xuyên có phải ở cùng với anh không?
Mới đầu khi bàn chuyện thì anh phát hiện Tịch Xuyên khẽ mỉm cười gửi tin nhắn, anh lúc đó khi liếc mắt, nhìn thấy tin nhắn mà Tịch Xuyên gửi, lúc đó nhắn tin mà Tịch Xuyên trả lời là— ‘Anh đang bàn chuyện với anh ba’.
Nhìn biểu cảm lúc đó của Tịch Xuyên thì không thể đoán được, tin nhắn đó Tịch Xuyên gửi cho Hứa Dinh Dinh.
Nhưng không qua bao lâu, Hứa Dinh Dinh lại gọi điện đến hỏi han.
Hứa Dinh Dinh không giống là loại người rất dính người, không phải loại người không có chuyện gì thì thăm dò hành tung của Tịch Xuyên.
Cho nên, gọi điện thoại đó, chỉ sợ là Hứa Dinh Dinh gọi giúp Tô Khiết, là để nghe ngóng tình trạng của anh.
Sau đó Tô Khiết lại gọi điện cho thư ký Lưu, chắc chắn thư ký Lưu đang nói dối, nên Tô Khiết chắc chắn không thể đến.
Phải nói cậu ba Nguyễn ghen không có lý trí gì, nhưng với chuyện khác anh lại phân tích rất thấu đáo.