– Là…Là tướng công sao?” Trong phòng ngủ truyền đến thanh âm hổn hển của Ngọc Thanh phu nhân, sau đó lại nghe thấy tiếng khóc yếu ớt của nàng:
– Tướng công, tướng công, mau…Tới đây, thiếp đau chết mất…” Lăng Phong vội vã đẩy cửa ra, ào ào bước vào phòng ngủ liền thấy Lam Phượng Hoàng đang đỡ Ngọc Thanh đi qua đi lại, ánh mắt tràn đầy nước mắt của nàng đang si ngốc nhìn về phía cánh cửa, khuôn mặt tái nhợt, lúc này nhìn thấy Lăng Phong nàng lại càng ủy khuất khóc òa lên.
– Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, nam nhân của ngươi không phải đã trở về rồi sao, chúng ta làm một lần nữa nhé, còn khóc ngay cả thần tiên cũng không giúp được ngươi đâu!” Không đợi Lăng Phong tiến lên an ủi Ngọc Thanh, đột nhiên có một thân ảnh nhanh như chớp xông vào giữa hai người, cũng không phải là người ngoài mà chính là bà đỡ Trữ phu nhân. Lăng Phong trong lòng buồn bực, thế nhưng lại nghĩ Trữ phu nhân là bà đỡ, chuyện tình sinh con đều phải nhờ người ra, cũng chỉ đàng nghe lời mụ mà thôi.
Bị mụ ta xen ngang, cảm giác kích động cùng với vui mừng khi tương phùng bị phai mờ đi không ít. Lăng Phong chăm chú nhìn Lam Phượng Hoàng, sắc mặt của nàng so với Ngọc Thanh cũng không khá hơn bao nhiêu, mấy lọn tóc đã bị mồ hôi thấm ướt bết lại, trường sam trắng thuần tất cả bây giờ đều ngả màu, mấy nàng tỳ nữ đang thay nhau lau mồ hôi trán cho nàng.
Nguyên lai Ngọc Thanh phu nhân khó sinh cho nên vẫn chưa sinh được, bọn tỷ muội rất sợ tỳ nữ làm không tốt, tuy rằng bụng các nàng đều lớn vượt mặt, thế nhưng cũng phải thay nhau đến đây kiên trì trông coi Ngọc Thanh. Điều này lý giải vì sao Trầm Nhạn Băng cùng các nàng sắc mặt lại trắng bệch, bộ dạng mệt mỏi như vậy. Lăng Phong lúc này đến thay Lam Phượng Hoàng, toàn bộ trọng lượng thân thể Ngọc Thanh tực lên cánh tay Lăng Phong, Lăng Phong lập tức liền hiểu nỗi khổ của Trầm Nhạn Băng, nghe Trữ phu nhân nói Ngọc Thanh đại khái vẫn ở trong phòng duy trì
hoạt động rất lâu , thảo nào Ân Bích Hà ở bên cạnh cũng ăn không tiêu.
Từ lúc Lăng Phong vào phòng, ánh mắt của Ngọc Thanh phu nhân vẫn chăm chú nhìn hắn, thẳng đến khi Lăng Phong đỡ nàng, nàng mới khóc lóc kể lể Trữ phu nhân “Hung ác” cỡ nào.
– Tướng công, thiếp đau, rất đau, bà ta cũng không có quản thiếp, còn bức thiếp đi qua đi lại, chân của thiếp, chân có đúng hay không đã sưng lên rồi?” Ngọc Thanh ủy khuất giống như một nữ hài tử, mà ngay cả lời nói của nàng cũng có phần hỗn loạn có phần trẻ con. Nàng cũng đã từng sinh con vậy mà còn khổ cực như vậy, huống chi còn một đống lão bà nữa chưa bao giờ sinh qua khôn biết là như thế nào đây? Trong lòng Lăng Phong không khỏi lo lắng thay cho đám lão bà của mình!
– Hừ, dám làm mẹ của con ta tức giận, ngày khác sẽ để bà ta dập đầu bồi tội với nàng. Chân của nàng hả, yên tâm đi, vẫn không có việc gì, vẫn rất đẹp mà, ta còn muốn nắm ở trong tay chơi đùa một trận nữa a!” Lăng Phong tràn đầy thâm tình chân thành nhìn chăm chú lên đôi chân nàng, vẻ mặt tỏ ra như thường thế nhưng trong lòng lại đang rùng mình không ngớt.
Thanh âm của Ngọc Thanh cũng khác với ngày thường, giống như là một thiếu nữ mười bảy tuổi vậy, cảm giác đau đớn khiến thanh âm của nàng cũng thay đổi, nói như vậy cũng không quá. Kỳ thực tâm linh của Ngọc
Thanh phu nhân đã bị tổn thương từ trước, nhất là khi gả cho Liễu Nhất Đao lại có điểm không vui, hơn nữa trong lúc đau bụng sống chết khi sinh, bà đỡ lại khắc nhiệt như thế là nhân tố rất dễ đáng thức quá khứ không vui của Ngọc Thanh, mà chính là khi kích động tâm linh nàng lại bị đoạn ký ức đau buồn kia xâm chiếm, chỉ là nàng đã yêu Lăng Phong đến tận xương tủy, làm cho kí ức hai mươi năm trước của nàng lại thức tỉnh, đồng thời cũng là vì cốt nhục là của Lăng Phong cho nên khiến nàng vẫn chưa thể sinh hạ hài tử. Lăng Phong nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt nàng, ôn nhu nói:
– Hảo nương tử, cười một cái xem nào, trông bộ dạng của nàng lúc này nếu để bảo bảo thấy được còn tưởng là ta khi dễ nàng đó!”
– Thiếp sợ.” Ngọc Thanh nở nụ cười gượng, sau đó lập tức lại nhíu mày, giọng nói đầy thương cảm năn nỉ:
– Tướng công, không sinh nữa có được hay không? Thiếp thực sự rất đau mà, đau chết đi được…” Trữ phu nhân nghe Ngọc Thanh vừa nói vừa run rẩy như vậy, liền kêu Lăng Phong đỡ nàng xuống giường, dựa vào đống chăn đệm, một mặt vén chiếc váy rộng thùng thình của Ngọc Thanh lên, một mặt cười nói:
– Sinh cậu ấm này ra trước rồi sau đó đừng sinh nữa, được chưa, kỳ thực nhìn gân cốt của cô, sinh đẻ chỉ mất mấy hồi à.” Hai chân Ngọc Thanh giang rộng, Lăng Phong đưa ánh mắt nhìn xuống liền thất Trữ phu nhân đang ở dưới bụng nàng vuốt ve, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, mụ liền lập tức nắm nắm tay Ngọc Thanh lay lay một chút, cười nói:
– Kỳ thực hài tử trong bụng ngươi không tính là lớn, đầu cũng nhỏ mà thôi, so với hài tử của người vợ lão Trần hai ngày trước mới sinh còn nhỏ hơn nhiều.”
– Lớn như vậy sao?” Lăng Phong nắm lấy ngọc thủ của Ngọc Thanh, vuốt nhẹ rồi cười nói:
– Còn lớn hơn cả ngọc long [ jj ] của tướng công nha, bất quá cũng chỉ hơn một tí thôi mà, vậy Ngọc Thanh nàng còn sợ cái gì chứ?”
– Tướng công…” Ngọc Thanh mắc cỡ vẻ mặt đỏ bừng, chỉ là vừa mới giận giữ thốt lên được một câu lại kêu lên “Ai nha” một tiếng sợ hãi. một cỗ dịch thể từ trong ngọc môn chảy ra, Trữ phu nhân ở bên cạnh vui mừng nói:
– Được rồi…” Kế tiếp tất cả đều rất thuận lợi, tựa như là lời Trữ phu nhân nói vậy, Ngọc Thanh phu nhân vốn là một nữ tử đã qua chuyện sinh đẻ, nếu như không có chướng ngại tâm lý, vấn đề sinh đẻ của nàng đều rất thuận lợi, khi Lăng Phong dùng một câu trêu đùa khiến trong lòng nàng giải khai được khúc mắc, mọi thứ còn lại Trữ phu nhân sẽ đơn giản giải quyết là ổn.
May là vậy, vừa lúc hài từ từ trong thân thể Ngọc Thanh từ từ chui ra, Lăng Phong khẩn trương đến độ hai chân mềm nhũn ra, cuối cùng cái mông cơ hồ còn ngồi xổm xuống đất, đột nhiên lại có một mầm sống có huyết mạch tương liên cùng mình xuất hiện, cái loại cảm giác chấn động này Lăng Phong chưa từng trải qua, gần mười tám tuổi cho đến bây giờ là lần đầu tiên hắn cảm nhận được tình phụ tử. Cái loại cảm giác này cả đời Lăng Phong cũng không thể quên, cũng không có khả năng quên! Tựa hồ qua một khoảng thời gian rất lâu, tất cả tri giác mới trở lại thân thể Lăng Phong.
– Chúc mừng tướng công, chúc mừng tướng công! Là một tiểu công chúa rất đáng yêu!”
– Cùng vui, cùng vui!”
– Chúc mừng thiếu gia, chúc mừng thiếu gia!”
– Cùng vui, cùng vui! Chậm, ta đã làm cha rồi, sao các ngươi còn gọi ta là thiếu gia? Sau này phải gọi là lão gia, biết chưa!”
Sau đó hắn lại quay đầu nhìn lại, thấy thể xác và tinh thần của Ngọc Thanh phu nhân đã được thả lỏng, nàng đang ngủ say, bên người chính là nữ nhi nhỏ bé của Lăng Phong, cho dù ở trong mộng, tư thế của Ngọc Thanh đều mang theo ý tứ bảo vệ nữ nhi của mình, trên khuôn mặt trắng bệch vẫn còn tràn đầy nụ cười thỏa mãn, mang theo vẻ hiền từ của một người mẹ!
Home » Story » kiều kiều sư nương » Chương 193: Ngọc Thanh sinh hài tử!