Là một nữ thợ mỏ giỏi che giấu, lợi dụng sắc đẹp của mình để yêu đương với đàn ông địa vị cao, nhưng đều không kéo dài được lâu.
Nhưng sau khi chia tay, người đàn ông ít nhiều đều sẽ bồi thường, mà lúc còn đang yêu đương, lại lợi dụng thân phận bạn gái mà xâm nhập vào vòng giao tiếp của người đàn ông.
Dựa vào một số nguồn lực, cô mở một chuỗi cửa hàng cà phê, tiệm cà phê cao cấp sang trọng, so với danh bà chủ một tiệm cà phê vô danh lại càng thêm dễ nghe, càng có phong phạm.
Mà có sự nghiệp bên ngoài như vậy, Liễu Phân lại càng có thể tiếp xúc được với những người đàn ông tầng lớp cao hơn.
Chủ nghĩa thực dụng trần trụi thật sự khiến người ta khó chịu, Liễu Phân thuộc nhóm phụ nữ hư hỏng luôn bị những người phụ nữ khác nói xấu sau lưng.
Liễu Phân:……
Thật không còn gì để nói!
Thật là bất đồng quan điểm thì khó lòng hợp tác được!
“Đúng là tôi đang lôi kéo đầu tư khắp nơi, cũng muốn Lục tổng đầu tư vào quán cà phê của tôi, tôi không hề che giấu, nhưng mà, cô thanh cao, cô ghê gớm, cô coi khinh tiền tài, cảm thấy tấm chân tình của cô là vô giá.”
“Thật ra cũng chẳng đáng bao nhiêu, sau khi kết hôn lập tức ném đứa em trai ốm đau cho chồng, chi phí chữa bệnh đều là do chồng cô chi trả, cũng ném lũ người thân chó mèo nhà cô sang cho chồng, phải chăm lo cho cuộc sống của bọn họ, lại còn phải tìm công việc ở công ty cho bọn họ.”
“Quan điểm của tôi và cô là trái ngược nhau, tôi coi trọng lợi ích, là một người phụ nữ hám tiền, không so được với loại phụ nữ thanh thuần vô tội như cô, chỉ cần đứng im một chỗ, liền có đàn ông dâng lên mọi thứ.”
“Cô có thể nhẹ nhàng mà có được tất cả, lại cười nhạo tôi, người phải trả giá rất nhiều mới có được thứ mình muốn, cô tràn ngập cảm giác ưu việt hơn người, tôi dựa vào việc kinh doanh của bản thân mà tranh đoạt, thoát khỏi sự tra tấn của lòng tự trọng, chậm rãi học hỏi, chậm rãi bò lên trên.”
“Tôi mặc kệ là phải lấy lòng hay phải bỏ ra thứ khác, tôi biết bản thân mình muốn cái gì, tôi theo đuổi thứ tôi muốn, cô có cười nhạo tôi tôi cũng không tức giận, chỉ là về sau tôi sẽ không bao giờ đến đây nữa.”
“Tôi cũng không thiếu khoản đầu tư của Lục tổng, tự cô giải quyết cho tốt đi.”
Lấy EQ của Liễu Phân, có thế nào thì cô cũng sẽ không nói mấy lời này, cô cũng muốn tạo mối quan hệ với Lục gia, bằng không cũng sẽ không vừa nghe điện thoại xong đã vội vàng chạy tới.
Chỉ là, thật sự không thể nói thông được, hơn nữa còn là tra tấn lẫn nhau, Liễu Phân cảm thấy còn không bằng đi tìm các quý phu nhân khác hợp tác cùng có lợi.
Chỉ cần Quan Hinh hơi chút có thể thông suốt, Liễu Phân cũng sẽ không từ bỏ mối quan hệ này, đây chính là Lục gia đấy!
Đáng tiếc, bây giờ chỉ có thể bất đắc dĩ mà từ bỏ.
Có thể nói, trong lòng Liễu Phân có phần thực dụng, đưa ra một số kiến nghị cho nhân viên cũ, cũng là hy vọng cô có thể ngồi vững vị trí Lục phu nhân này, rốt cuộc cô vẫn coi Quan Hinh là bạn.
Quan Hinh thanh thuần vô tội, vì yêu mà sống, vừa nói đến tiền đã làm bẩn tình yêu vĩ đại của cô nàng, cô chỉ là một người trần tục, không thể tới làm bẩn Thánh nữ được.
“Chị Phân.” Quan Hinh nước mắt lưng tròng, giống như một nhân viên làm sai bị bà chủ là Liễu Phân răn dạy, nhưng vẫn không nhịn được mà tự bào chữa cho mình, “Em không có đứng yên ở đó là có đàn ông dâng lên tất cả.”
“Tình cảm giữa em và Lục Tấn đã trải qua rất nhiều khó khăn, chị đều chứng kiến mà, sao chị có thể nói em đứng yên là có đàn ông dâng lên tất cả.”
Liễu Phân mỉm cười, nghịch lọn tóc xoăn của mình nói: “Cho nên, ông trời rất công bằng, giữa cô và Lục Tấn mà không ăn chút khổ nào, sao có thể triệt tiêu bớt ưu điểm của Lục Tấn được.”
“Tôi nỗ lực kinh doanh, cô vì tình yêu mà khổ sở, cuối cùng đạt được thứ mình muốn, đều là trăm sông đổ về một biển thôi.”
Nhưng Quan Hinh cảm thấy mình và Liễu Phân không phải là trăm sông đổ về một biển, thậm chí còn cảm thấy mình bị sỉ nhục.
Tình yêu bị sỉ nhục!
Liễu Phân đánh giá vẻ mặt của Quan Hinh, mỉm cười, ánh mắt lại chuyển đến Nam Chi, thấy Nam Chi đang nhìn hai bọn họ chằm chằm, ánh mắt đăm đăm, ngây ngốc.
Cô vẫn là nhắc nhở một câu: “Con gái cô có biểu hiện giống chứng bệnh của em trai cô, tốt nhất cô nên mang nó đến bệnh viện nhìn qua một chút.”
Em trai Quan Hinh là một người mắc chứng tự kỷ nặng, hoàn toàn không giao tiếp với thế giới bên ngoài, nhưng lại là một thiên tài hội họa.
Vì để nuôi sống em trai, trước kia Quan Hinh rất cố gắng làm việc, không riêng gì làm việc ở quán cà phê của Liễu Phân, mà còn đi phát tờ rơi, vì chút tiền lẻ mà bận rộn khắp nơi, vô cùng cố gắng.
Nhưng bây giờ, lại ghét bỏ tiền tài làm bẩn tình yêu của cô, ước chừng là vì có người quan tâm, lại cũng có tình yêu, cho nên tự cảm thấy không cần vất vả như vậy nữa.
Rất giống một đứa trẻ to xác.
Liễu Phân mở quán cà phê bên cạnh cao ốc của các công ty lớn, chính là vì muốn kết giao tạo mối quan hệ, cô còn chưa thu hoạch được gì, ngược lại nhân viên của cô lại đến được với người thừa kế của Lục gia.