Cô đến gần anh, xoa xoa lông mày đang nhíu của anh, “Phải không anh?”
Kỷ Nhiên thấy cô như vậy nào giận được nữa, cơn nóng nảy xìu xuống, gật đầu.
“Được rồi, em nói vậy thì là vậy.”
Trì Tuyết cười không thôi, đưa cho anh túi hạt dẻ rang.
“Bóc cho em lấy lại bình tĩnh nào”.
Kỷ Nhiên làm thật, anh bóc tách từng hạt một, trong biệt thự sau đó chỉ nghe tiếng tách hạt và giọng Trì Tuyết bật cười là rõ ràng.
Hạ An vừa đảo trứng xong, trong nhà đã nghe tiếng cười vọng từ phía trong phòng ngủ của July. Cô nhìn thoáng về phía đó, lắc đầu đi vào trong phòng mở cửa, không nghe thấy gì nữa mới đi vào trong. Cô nhìn thoáng sang chân bó bột của July, “Như vậy còn cười được à?”
July đang ngồi trên giường, gõ lách cách trên laptop không biết nội dung gì.
Cô vừa nhìn thấy Hạ An đã vẫy cô tới gần, “Tới đây, cậu xem bức ảnh này nè.”
Hạ An bó tay, đi sang đưa cơm trứng cho July.
“Cậu thôi hóng hớt được không, hôm nọ đứng trên lan can hóng kiểu gì mà ngã ngay xuống. May mà cậu tiếp đất an toàn, nếu không sau quay về quân doanh biết giấu mặt vào đâu?”
“Đồng chí An, ở bên ngoài đừng nhắc chuyện trong doanh, được không?”
July không những không biết sai, ngược lại còn lườm Hạ An. Hạ An biết quá tính cô, nên mặc kệ không nói nữa. Đám người trong doanh tranh u đầu mẻ trán cũng không hốt được nhiệm vụ nào, chẳng hiểu sao lại rơi xuống đầu hai cô. Hạ An vốn định làm xong càng nhanh càng tốt rồi quay về, lại chẳng ngờ July khi không lại bị thương, July thở dài, xoay máy tính sang phía cô, “Cậu nhìn nè, sườn mặt của cô gái này giống cậu y đúc luôn. Cậu có thấy lạ không?”
Hạ An không buồn liếc nhìn một cái, nhún vai, “Lạ cái gì chứ, người giống người là chuyện bình thường.”
July vốn đang vui, Hạ An nói xong cũng chẳng mấy vui nữa, cô lè lưỡi.
“An à, cậu như vậy không ai yêu đâu. Tính cách cứ trầm trầm như thế, bảo sao mấy ông bên cạnh cứ bảo cậu tính giống đàn ông.”
“Ai nói câu đấy?” Hạ An hỏi lại, July suýt thì bán đứng hết mấy đồng chí sát vách. Cô sửa sai ngay, “Được rồi, không đùa nữa. Chân của tớ chỉ bị bong gân thôi, một tuần là khỏi hẳn rồi. Cậu cứ nhất quyết đi bệnh viện làm gì cho nặng ra?”
Hạ An ngồi xuống cạnh July, nhắc đến chuyện này Hạ An cẩn thận nhìn trước ngó sau rồi mới nói.
” Tớ điều tra được cô gái tên Quyên đó đã từng đến bệnh viện này, trong lúc cậu đi khám, tớ có đi quanh xem sao”.
“…” July biết đi quanh của An không giống như người khác, không chỉ làm đi ngó nghiêng trái phải xem bệnh viện tốt nhất ở thành phố này khác gì so với trong quân.
“Vậy có điều tra được gì không?”
Hạ An cúi đầu không đáp, cô suy nghĩ một lúc, rồi nói ra.
“Tớ nghi rằng cô Quyên này có liên quan đến Red mà chúng ta đang tìm kiếm. Cậu nhớ bốn
tháng trước có một vụ tấn công giết người bằng súng không? Tớ điều tra ra, Quyên có xuất hiện ở đấy”.
July há hốc, “Cô ta là hung thủ?”
Hạ An lắc đầu, “Tớ không chắc, nhưng truy theo đầu mối thì những gì liên quan đến vụ án ngày hôm đấy đều được lấp liếm đi. Phong cách khá giống với cách làm của Red”.
July ở trong quân là người nổi tiếng với tính cách lạc quan hào phóng, trái hẳn với hầm băng Hạ An. Cô không thích động não, chỉ thích giải quyết chuyện bằng vũ lực, thành ra đụng phải những chuyện cần điều tra, cô không suy luận bằng Hạ An, cô biết điểm yếu đó nên làm gì cũng nghe theo Hạ An. Hôm nay cũng không ngoại lệ. Cô nhắc nhở.
“An, thời gian chúng ta nán lại đây đã lâu rồi, đã có lệnh triệu tập rồi. Dù có kết quả ra sao vẫn phải hồi doanh”.
Hạ An gật đầu, “Tớ sẽ điều tra từ cô ấy, nếu có khả nghi gì báo lên trên.”
July cũng gật đầu đồng ý. Bàn xong chuyện mới lấy bút dạ ra vẽ vẽ tô tô trên đùi băng kín mít.
“Cậu xem nè, đẹp không? Đây là hoa tử đằng nè, đây là cỏ ba lá, trời sao tớ không đổi nghề làm họa sĩ nhỉ?”
Hạ An nhìn sang mấy hình vẽ không nên hồn của July, suýt thì té ngửa. “Tinh thần thoải mái như vậy, xem ra vẫn còn khỏe lắm. Có té lan can thêm vài lần cũng không thành vấn đề”.
July nghe vậy gằn giọng, “An! Cậu nói gì cơ?”
Cô ném hẳn một con gấu bự sang, Hạ An bắt lấy đặt sang bên, đóng sập cửa, bỏ lại July tức giận đỏ mặt tía tai.