Hiển nhiên tâm trí Thanh Lâm đang rất loạn. Trong thời gian ngắn nó không thể nhận ra thằng bạn thân của mình nhanh được. Nó vẫn đang dùng ánh mắt ngơ ngác đánh giá Nhất Uy. Còn Nhất Uy thì cho rằng ánh mắt kia của nó như đang đánh giá con mồi là cậu.
Nhất Uy biết mình phải làm gì. Trong lúc này không gì quan trọng hơn máu của cậu. Cậu rạch một đường dái trên cánh tay của mình, từ từ tiến gần Thanh Lâm. Cậu chìa cánh tay đầy máu của mình ra trước mặt của nó. Quả nhiên, Thanh Lâm hút lấy miệt mài. Cho đến khi nó ngất đi, Nhất Uy mới loạng choạng ngã xuống đất.
Tuấn Tú bò tới gần Nhất Uy, anh đỡ cậu dậy. Anh cá là do cậu mất nhiều máu nên mới ngã xuống. Mồ hôi vẫn còn ướt đẫm trên khuôn mặt anh. Anh vẫn còn cảm thấy trái tim của mình đang run lên đầy sợ hãi. Anh còn tưởng mình bị thằng ấy giết chết rồi. Dĩ nhiên lúc vừa rồi, ánh mắt của Thanh Lâm không chút tình người nào, làm như nó bị mê sảng hay bị bỏ bùa rồi không bằng.
Nhất Uy giải thích sơ qua cho Tuấn Tú nắm tình hình hiện giờ. Nhờ vậy, anh biết thằng nhóc suýt giết chết mình bị một âm cẩu cắn; Ngân Chi và Trúc Chi đang đánh nhau ngoài kia; Vô Âm và Đổng Cô giúp những nạn nhân khác tránh xa khỏi nơi nguy hiểm này.
Thanh Lâm dần dần lấy lại lý trí. Cậu cũng vừa nhận ra mình đã mắc sai lầm gì. Cậu vừa cảm thấy xấu hổ, vừa cảm thấy có lỗi. Cậu ném ánh mắt bi thương như chính cậu vừa bị tấn công chứ không phải cậu đi tấn công người khác.
Đột nhiên, một âm thanh rất lớn như tiếng nổ to bự vang lên. Lăng mộ đột nhiên phát nổ, mái che bị hất tung lên tận trên trời. Vô Âm và Đổng Cô từ đâu rơi xuống mặt đất, cả hai ai nấy đều ôm lấy cơ thể quặn đau dưới nên đất.
Quái lạ, không những họ rơi xuống, những nạn nhân khác đều đồng thời xuất hiện trở lại trước mặt Nhất Uy và Thanh Lâm. Và Thanh Lâm thề có trời rằng cho dù cắn đứt cánh tay cũng không thể ngăn cơn đói của cậu lại nữa. Cậu nhảy bổ vào một người, dùng răng hung hăng cắn trên cổ của người ta.
Nhất Uy bất đắc dĩ dùng chui kiếm Kim Quy đánh vào đầu Thanh Lâm vài phát cho đến khi nó ngất đi. Tuấn Tú phụ Nhất Uy trói Thanh Lâm lại một chổ. Hai người chạy tới đỡ Vô Âm và Đổng Cô dậy.
“Sao hai người lại trở về đây?”
“Anh không biết.”, Vô Âm khổ não rất nhiều. Rõ ràng khi nảy gã và Đổng Cô cùng nhau dịch chuyển họ rời đi rồi. Nhưng chỉ trong vòng vài phút, họ lại bị dội trở lại lăng mộ.
Ngọc Tự chắc hẳn đoán được sẽ có người cướp họ đi bằng cách dịch chuyển ư? Lão nghĩ xa đến như thế quả nhiên là một người lợi hại, không dễ gì qua mặt lão được.
Vô Âm tuyệt vọng nói:
“Bây giờ chỉ còn cách tìm Huyết Yêu đến giải nguyền cho họ thôi.”
“Thầy còn đang bận đánh nhau với Ngọc Tự ngoài kia.”
Huyết Yêu đúng là đang giao đấu với Ngọc Tự. Hai kẻ mạnh gặp nhau, cách thức giao đấu cũng khác người bình thường. Họ không đọ sức mà dùng thần lực, trực tiếp truyền linh khí vào lòng bàn tay và hướng về đối phương. Nếu ai lãnh trọn chưởng lực của người còn lại, lão cá rằng tên đó sẽ bị thương rất nặng.
Ngọc Tự bắt đầu tìm cách khiến Huyết Yêu phân tâm. Lão nhếch môi khẽ nói:
“Có một việc ngươi không thể liệu tới, đồ nhi yêu dấu.”
Ngọc Tự dùng quạt mo cản lại chưởng lực từ cánh quạt của Huyết Yêu. Ánh mắt của lão trở nên tà ác:
“Ngươi không nên để Vô Âm lại với lũ nạn nhân kia chứ. Ta đã có tất cả sợi tóc của chúng, Huyết Yêu.”
Ngọc Tự cười lớn rồi dùng tay còn lại đốt một nắm tóc cầm trên tay trước mặt Huyết Yêu. Hắn thầm kinh hãi một chút rồi tăng tốc chưởng lực về phía lão mạnh hơn. Hắn biết điều đó có nghĩa là gì, những nạn nhân kia rất có thể sẽ bị Vô Âm giết chết. Nhất Uy còn có khả năng chống lại gã, những nạn nhân kia thì không. Hắn muốn nhanh chóng giết chết Ngọc Tự, chuyện này mới xong được.
Cả hai bay cách xa mặt đất cả ngàn thước, khó có thể nhìn xuống bên dưới rõ ràng. Huyết Yêu thu hồi chưởng lực, hắn lướt ngang qua người Ngọc Tự như một bóng ma. Hắn âm thầm rút thanh đoản kiếm ra phóng về phía lão. Lão đương nhiên tránh được. Lão cũng nhận ra hành động của Huyết Yêu lúc này có đôi chút hỗn loạn, không nhất quán, điều này khiến lão có thêm tự tin chiến thắng hắn.
Lúc này, bên trong lăng mộ rất loạn. Vô Âm bắt đầu có những biểu hiện kì lạ. Gã đang hăng máu và muốn giết tất cả những người đang ngủ say trong này. Gã dừng tay còn lại cầm chặt tay cầm búa của mình, gã nói to:
“Ngọc Tự đã nguyền lên hết tất cả những người ở đây.”
Khuôn mặt khổ sở của Vô Âm khiến Đổng Cô rất thương tâm. Ả còn phải chứng kiến Thiếu Sơn của ả chịu đựng cảnh giết chốc này đến bao giờ đây. Huyết Yêu liệu có giết được Ngọc Tự hay không. Ả liền bay đến ôm lấy Vô Âm, ghì chặt gã trong lòng của mình. Ả hy vọng hơi ấm của ả có thể làm dịu bớt ham muốn giết chóc của gã.
Vô Âm gào lên cho Nhất Uy nghe:
“Chỉ còn một cách là giết chết anh thôi.”
“KHÔNG.”, Đổng Cô gào lên, “Huyết Yêu nhất định giết được lão ấy.”
Vô Âm đẩy Đổng Cô ra khỏi người của mình, dù gã có đôi chút tiếc nuối hơi ấm ngọt ngào kia. Gã lạnh lùng nói:
“Chúng ta không thể đánh đổi tất cả mạng người ở đây chỉ để chờ Huyết Yêu cứu ta.”
Vô Âm bắt đầu không thể khống chế được lực đạo trên tay nữa. Gã bắt đầu phi người tới chổ những nạn nhân. Nhất Uy rút thanh kiếm ra cản bước của gã.
“Ra ngoài tìm sự giúp đỡ. Em sẽ cản ảnh lại.”
Nói là nói vậy, Nhất Uy không chắc sự giúp đỡ ở bên ngoài mà cậu vừa nói là ai. Cậu chỉ an ủi Đổng Cô và Vô Âm. Cậu vô tình mang lại chút hy vọng nhỏ nhoi cho họ. Chỉ như vậy, cậu mới toàn tâm toàn ý đánh với Vô Âm. Những nạn nhân lúc này vẫn còn hôn mê, mà thằng Lâm cũng thế. Rất mong sao nó không tỉnh dậy trong lúc này, nếu không Nhất Uy không thể vừa đánh với Vô Âm vừa ngăn không cho Thanh Lâm làm hại mọi người.
Đổng Cô gật đầu rồi cùng Tuấn Tú chạy ra ngoài. Chiến trường bên ngoài càng khốc liệt hơn cả bên trong. Ngân Chi và Trúc Chi đánh nhau bằng tay không. Đổng Cô có thể thấy vết thương trên người Trúc Chi nhiều đến nổi cái áo rách nát, phần áo trước ngực bị cào đến độ lộ cả nội y bên trong.
Ngân Chi đang chiếm thế thượng phong. Có thể nhận thấy rõ rành rành rằng, Trúc Chi nhượng bộ với nó thế nào khi không nỡ dùng hết sức đánh với nó. Còn Ngân Chi vì không nhận mặt người quen nên đã dùng hết sức mà cáo cáu vào cơ thể Trúc Chi.
Ngân Chi không có vũ khí nào ngoài đôi bàn tay đầy móng vuốt kia. Trúc Chi vẫn chưa rút Thượng Nguyệt ra, cô vẫn dùng tay không đánh với Ngân Chi. Cả hai đánh nhau như những đứa con gái bình thường hay chí chóe nhau.
Ngân Chi đạp Trúc Chi xuống đất, nó rút một con dao thái đã giấu sẵn trong túi quần. Nó dứt khoát đâm một nhát xuống ngực của Trúc Chi, và cô không né được cú đâm ấy. Miệng cô bật máu, theo phản xạ đẩy Ngân Chi ra xa.
Tuấn Tú bàng hoàng khi chứng kiến cảnh tượng đó. Ngân Chi trước mặt anh không còn là đứa em gái bé bỏng mà anh biết. Đôi mắt đầy sát khi, đôi tay không nhân nhượng đâm đứa em gái khác của anh một cách tàn nhẫn.
Ngân Chi không chịu dừng lại mà tiếp tục hung hăng bay đến bên cạnh Trúc Chi. Tay nó vẫn còn cầm con dao thái dính đầy máu của Trúc Chi. Mặt lạnh lùng muốn đâm thêm vài nhát lên trên người cô.
Tuấn Tú cảm thấy đau hơn cả, anh cứ ngỡ người bị đâm là mình. Anh nhanh chân chạy đến nơi hai đứa em gái của mình đang đánh nhau. Không biết sức mạnh có từ đâu mà anh chụp được cánh tay của Ngân Chi. Anh hét lên kinh hãi:
“NGÂN CHI, DỪNG LẠI ĐI.”