Nhan thị Hà Châu bá chủ đường thủy phía Nam Đại Chu, đây là nền tảng cho sinh ý khắp nơi của Nhan thị, nhưng sau đó hàng hóa đến Quyết Tây, rồi giao đến đội thuyền Hề gia ở cảng Vĩnh nghi, cho nên lời nhất trong quá trình này không phải trong túi Nhan Hà Như, mà là Hề Hồng Hiên —— hiện tại chính là trong túi Thẩm Trạch Xuyên. Nhan Hà Như vẫn luôn duy trì quan hệ xã giao với Thẩm Trạch Xuyên, kiếm mọi cách để hợp tác cùng y, đó là vì hắn đã nhìn được toàn cảnh thương lộ đang dần thu hẹp, và hắn phải đuổi kịp tốc độ của Thẩm Trạch Xuyên. Năm nay Quyết Tây yêu cầu niêm phong mỏ đồng và cảng Vĩnh Nghi, đối với Nhan Hà Như chính là cơ hội cưỡi gió mà thăng hoa.
Mấy năm trước, Nhan Hà Như lên Bắc không thuận lợi, Ly Bắc không chịu hợp tác với hắn, hắn liền trực tiếp thành lập chợ chung ở Đôn Châu, lập hiệu cầm đồ cho quan chức các nơi rửa tiền. Giờ cũng vậy, hắn vẫn lớn mật như thế, từ bỏ cảng Vĩnh Nghi tức là Hề gia không còn kiềm được Nhan thị ở phía Tây nữa, Nhan Hà Như muốn nắm gọn toàn bộ đường thủy trong tay mình, ngưỡng vọng được đứng ngang hàng với Thẩm Trạch Xuyên trong thời loạn.
Đầu ngón tay Thẩm Trạch Xuyên vuốt viền nắp ấm, hỏi: “Ngươi tránh Giang Thanh Sơn thế nào?”
“Phủ quân nắm được điểm yếu của Quyết Tây,” Nhan Hà Như cười lộ răng nanh, “Vài năm nay hành thương đến Đôn Châu thay quan địa phương rửa tiền, trong danh sách kia có không ít quan chức Quyết Tây, sổ sách trong hiệu cầm đồ nếu rơi vào tay Giang Thanh Sơn, bọn họ không chết thì cũng bị lột da. Ta vì muốn mở đường vào Quyết Tây mà chi cả khối tiền, hôm nay đến bọn họ trả nợ rồi.”
Một đám quan viên tư lại gần vài trăm người, dù cho châu phủ có thanh chính liêm minh cũng không thể đảm bảo cấp dưới tay chân sạch sẽ. Án vụ của một châu hay một thành đều vô cùng phức tạp, các nơi giám sát theo lý mà chọn người, những chỗ không nhìn thấy được cũng tồn đọng nhiều vô kể, đây đều là lỗ hổng. Nhan Hà Như có thể làm ăn lớn cạnh tranh với Hề thị ở Quyết Tây như vậy, những người này đều có công hộ giá, mà hiện tại đã trở thành tảng đá ngáng chân hắn.
Thẩm Trạch Xuyên lần nữa nhìn kỹ Nhan Hà Như.
Nhan Hà Như bắt đầu từ Đôn Châu đã là bộ dáng không cần mặt mũi, bị người khác xem thường vẫn cười hì hì như không có gì xảy ra, khiến người ta quên mất hắn là chưởng đà của Nhan thị Hà Châu, mấy năm trước ở Trung Bác còn bóc lột người khác tận xương tủy. Khi hắn từ bỏ Lôi Kinh Chập cũng tương đối quả quyết, vì lấy lòng Thẩm Trạch Xuyên thậm chí còn nguyện ý ở lại Đôn Châu vây giết Lôi Kinh Chập.
Không cần biết miệng lưỡi Nhan Hà Như ngọt xớt ra sao, lúc đòi mạng người khác nửa điểm cũng không hề do dự. Hắn quá ư ham tiền, giống như không có xe ngựa hoàng kim sẽ không ra khỏi nhà, hoặc giả như đối diện hắn là người không đem lại lợi lộc gì cho hắn, hắn thậm chí chẳng thèm ló mặt.
“Vùng duyên hải sáu châu chính là mảnh đất vượng phong thủy, vị trí hẻo lánh, cách khá xa cảng Vĩnh Nghi, tạo thành vịnh hình lưỡi liềm, đội thuyền sẽ bị không bại lộ ra ngoài, chỉ cần chặn miệng châu phủ sáu châu là chúng ta có thể tiếp tục làm ăn.” Nhan Hà Như gõ gõ bàn tính bằng vàng, “Tận dụng danh sách kia, đội buôn đi hướng Quyết Tây cũng không cần nộp thuế cho Giang Thanh Sơn, về sau thuế quan và thương thuế đất liền đều do Phủ quân định đoạt… Đến ngày Phủ quân hoàn thành bá nghiệp, thu mười ba thành Quyết Tây về dưới trướng, thủ cấp đám tham quan này ta sẽ đưa cho Phủ quân làm lễ vật, đến lúc đó giết hắn máu chảy thành sông, xem ai còn dám nhận hối lộ dưới tay Phủ quân!”
Tận dụng mọi thứ, qua cầu rút ván!
Nhan Hà Như năm nay còn chưa cập quan, ấy thế mà đã tường tận bốn chữ lòng dạ độc ác. Hắn hất gương mặt nom hiền lành lên, gảy cái bàn tính nhỏ ‘lách cách’ vang rộn trời, mà thứ mà hắn tính toán nào phải chỉ là bạc trắng, mà còn là thủ cấp người ta.
Thẩm Trạch Xuyên không có lý gì lại từ chối Nhan Hà Như, y quả thực cần một bến cảng mới để tránh Giang Thanh Sơn, ngay cả mỏ đồng y cũng không muốn nhường. Năm nay vì chiến sự nguy cấp, các mục chi tiêu đều phải tăng, đợi đến lúc thu hồi được toàn bộ ba châu thì chắc hẳn chi tiêu sẽ tiếp tục vượt mức.
“Ngươi tính xa thật đấy,” Thẩm Trạch Xuyên tựa như đang cảm khái, “Ở phương diện làm ăn, ta quả thực không bằng ngươi.”
Đợi Nhan Hà Như rời đi, Kiều Thiên Nhai mới đặt tay lên ghế, nhìn mành cửa hạ xuống, nói: “Có thể giết quách hắn đi.”
“Hắn làm việc linh hoạt, vô cùng hiểu người khác muốn gì,” Thẩm Trạch Xuyên ghim mắt vào mành cửa khẽ đung đưa, “Để lâu, ắt thành họa.”
* * *
Nhan Hà Như ra khỏi trạch tử, đạp lưng người để lên xe, xe ngựa tròng trành, hắn tháo bàn tính vàng khỏi cổ rồi ném lên lớp nệm bọc tơ lụa mềm mại, lặng lẽ xoa bóp gáy, hỏi: “Tìm Hải Nhật Cổ sao rồi?”
Nhan Diêu vén màn xe vào, quỳ bên cạnh, báo: “Thẩm phủ trên dưới đều kín miệng, xung quanh đầy rẫy Cẩm Y Vệ, không tìm được.”
Nhan Hà Như có chút mất hứng, lấy bàn tính gảy một trận, nổi nóng quát: “Cái gì mà Cẩm Y Vệ? Chính là bầy ăn chực, ra Khuất Đô thì treo yêu bài, ở Từ Châu thì làm chó giữ nhà! Hôm nay ta vì chuyện bến cảng sáu châu mà khiến Thẩm Trạch Xuyên nổi lòng nghi ngờ, chắc lúc này hắn đang nghĩ nên giết ta thế nào đấy.”
Nhan Diêu là tiểu nhị đưa tin của tiệm cầm đồ Đôn Châu, trên thực tế chính là chưởng quỹ quản lý sổ sách của cửa hàng. Hắn là người hầu Nhan thị, mấy năm trước được Nhan Hà Như phân phó đến Đôn Châu, có thể nhìn ra được Nhan Hà Như cũng có chút tin tưởng với hắn.
Nhan Diêu hơi ngẩng đầu, mặt nhuốm ám quang, nói: “Ta thấy thành tựu của Thẩm Trạch Xuyên ở Từ Châu, xem chừng cũng không phải hạng người có thù tất báo như lời đồn. Bây giờ chiến sự nguy ngập, Nam Bắc đều phải mượn lực của hắn, tiểu công tử tuyệt đối không nên tự loạn trận cước, làm hỏng quan hệ với hắn.”
“Hắn bảo ta đầu xuân đảm nhiệm kho lúa hai châu,” Nhan Hà Như trượt viên bi trên bàn tính, “Không phải là đang cảnh cáo ta ư. Ngươi quả thực thấy hắn không phải là dạng trừng mắt tất báo? Ta cảm thấy ngược lại.”
“Khổng Thành Phong khước từ hắn ba lần, hắn chưa hề nổi giận, đến nay đều lấy lễ mà tiếp Khổng Lĩnh,” Nhan Diêu nói, “Chúng ta bù đắp lương thực hai châu, năm nay quân lương Khải Đông chúng ta cũng bổ khuyết, xây cảng mới phía Tây cũng do chúng ta bỏ tiền bỏ sức. Thành tâm của tiểu công tử, hắn hẳn nên nhìn rõ.”
Nhan Hà Như đột nhiên nhấc bàn tính từ đầu gối lên mà phủi, chờ một lúc, há khép miệng mấy bận, cuối cùng nói: “A Diêu, ngươi không hiểu. Thẩm Trạch Xuyên đối tốt với Khổng Lĩnh, đó là vì Khổng Lĩnh tuy rằng không chịu theo hắn, nhưng vẫn nguyện ý xuất lực ở Từ Châu, chuyến làm ăn ở Hòe Châu trước kia chính là do Khổng Lĩnh đề xuất. Năm trước nảy sinh bất đồng với phụ tá của Chu Quế, cũng là do Khổng Lĩnh hòa giải. Nếu không thì kẻ ngu dốt như Chu Quế sao có thể ngồi vững vị trí ở Từ Châu? Thẩm Trạch Xuyên vì thế nên phải tận dụng mọi thứ, biết rằng phải để hai người này ở gần nhau, không những lật được trời mà còn có thể thay hắn trông coi Từ Châu vững như thành đồng vách sắt. Còn ta, nếu như hắn thực lòng muốn hợp tác lâu dài, há có thể dung túng cho lũ chó kia năm lần bảy lượt sủa ta như vậy?”
Nhan Hà Như còn muốn nói tiếp, Nhan Diêu chợt đứng thẳng dậy, trầm giọng nói: “Tiểu công tử!”
Nhan Hà Như ngưng trọng, im lặng lắng nghe, ngoài xe quả thực có tiếng vó ngựa song hành. Hắn nhặt bàn tính lên, dùng đầu gối bò đến cạnh màn xe, nhỏ giọng hỏi: “Ai vậy?”
Nhan Diêu đáp: “Thiết kỵ Ly Bắc.”
Một luồng suy nghĩ ập đến khiến Nhan Hà Như rét run, hắn nắm chặt bàn tính, đang muốn thò đầu ra khỏi xe ngựa rung lắc nhìn thử, thì xe hốt nhiên ngừng lại.
Lãng Đào Tuyết Khâm hạ tốc độ, dừng bên xe. Tiêu Trì Dã bị tuyết bao phủ, quất roi xuống đất, sau lưng hắn là Thần Dương và Thiết kỵ đang di chuyển cũng vì thế mà ghìm cương.
Nhan Hà Như vỗ vỗ hai má, kéo màn xe, hô: “Là Nhị gia thật à! Vừa khéo đang muốn gặp ngài đây.”
Tiêu Trì Dã nghiêng đầu, quét mắt nhìn Nhan Diêu đang quỳ trong xe, lại chuyển mắt sang Nhan Hà Như, hỏi: “Gặp Phủ quân rồi?”
Nghe nói Tiêu Trì Dã vì đoạt lại Ly Bắc Vương mà chạy suốt đêm khuya trong tuyết, không chỉ không cóng mà chết, lại còn chém bay đầu vài tên địch. Nhan Hà Như nhớ lại, lén nuốt nước bọt, không biết có phải là do lời đồn hay không mà đột nhiên thấy Tiêu nhị khí thế ngùn ngụt, oai phong tỏa ra ép người đối diện đến mức không tự chủ mà đổ mồ hôi hột.
“Gặp rồi,” Nhan Hà Như giống như đang rất nóng, chùi mồ hôi liên tục, “Ta mang theo châu ngọc phỉ thúy cho Nhị gia, ngài trở về nếu thấy được thì nói ta một tiếng, Hà Châu còn nhiều lắm.”
Tiêu Trì Dã mới từ doanh Biên Bác đến, không muốn phí lời với Nhan Hà Như, nghe vậy chỉ hất hàm rồi dẫn người đi. Đến khi thiết kỵ Ly Bắc phóng đi để lại cuồng phong, Nhan Hà Như mới dám xoa xoa mấy cái lên cánh tay đặng khỏi rét buốt.
“Nhị gia này,” Nhan Diêu chợt nhớ ra cái gì, nói với Nhan Hà Như, “Vẫn đang tìm kiếm Nhất Đăng đại sư.”
“Vậy à?” Nhan Hà Như nghiêng đầu nhìn màn tuyết lãng đãng sau lưng thiết kỵ Ly Bắc, ánh mắt dần ngưng tụ, cười nói, “…nhưng so với việc để Thẩm Trạch Xuyên khỏe lại, thì hắn cứ bệnh như vậy mới khiến ta yên tâm.”