Hiển nhiên còn có chút không yên tâm về đám người Miêu Nghị.
Miêu Nghị không chút khách khí liền cự tuyệt, nói:
– Ta phối hợp với bọn họ đã lâu, phá trận cần phối hợp thuần thục, các ngươi xác nhận có thể ăn ý với ta? Vạn nhất xảy ra ngoài ý muốn thất thủ làm sao bây giờ?
Lãnh Trác Quần còn muốn nói điều gì nhưng bị Mạnh Như đưa tay ngăn cản, hắn nháy mắt vớ Lãnh Trác Quần sau đó âm thầm truyền âm:
– Lại cho bọn họ đi thôi, có thể chạy trốn trong tầm mắt trong tay sao?
Lãnh Trác Quần không nói lời nào, Mạnh Như quay đầu gật đầu với đám thuộc hạ. Đám người Vân Ngạo Thiên đang bị giám hộ đạt được tự dọ, cả đám bay tới bên cạnh Miêu Nghị.
– Đi theo ta!
Miêu Nghị mời ba người, cũng dẫn năm người bay vào trong tinh cầu.
Sáu đại tướng quân cũng dẫn theo người phá tan lồng khí, xâm nhập vào tinh không của tinh cầu, ai ngờ tới gần đã phát hiện sương mù biến hóa kỳ lạ, Miêu Nghị giơ tay ý bảo bọn họ không nên tới gần.
Sáu đại tướng quân nhìn nhau, đều phất tay ước thúc thủ hạ dưới tay, trơ mắt nhìn sáu người Miêu Nghị tiến vào trong sương mù màu đỏ, chuẩn bị xem đám người Miêu Nghị làm cách nào tiến vào hồng nhan bạc mệnh.
Phía trên sương mù màu đỏ, sáu người đứng lại, Vân Ngạo Thiên truyền âm hỏi:
– Ngươi thực có biện pháp tiến và trận nhãn?
Miêu Nghị trả lời:
– Có biện pháp tiến vào hồng nhan bạc mệnh, ta không có chút nắm chắc phá trận, ta không qun thuộc trạn pháp, thuần túy chỉ ôm tâm tình thử mà thôi. Có thể phá thì phá, thật sự không phá được thì trốn vào bên trong, xem có thể dẫn đại quân Thiên đình tới hay không.
Mục Phàm Quân:
– Một đường sát cơ, thậm chí có phản tặc quấy nhiễu, chỉ sợ đội ngũ Thiên đình khó tiếp cận nơi đây.
Miêu Nghị hỏi lại:
– Tới bây giờ ngươi có biện pháp tốt hơn không? Đã kéo hai năm, ta vẫn dùng thiên nhãn ổn định bọn họ, ngươi cảm thấy cứ tiếp tục như vậy có khả năng sao? Người ta cho rằng ai cũng là người ngu?
Vân Ngạo Thiên hỏi:
– Ngươi muốn làm thế nào?
– Tiếp tục lừa gạt, chúng ta nên diễn tuồng kịch…
Miêu Nghị âm thầm nhắn nhủ một phen.
Trên không, Thạch Vân Biên nhìn chằm chằm phía dưới, nói:
– Tên gia hỏa này âm mưu bí mật gì?
– Ta cũng không tin bọn chúng có thể chạy trốn trước mắt chúng ta.
Lãnh Trác Quần cười lạnh một tiếng, quay đầu truyền lệnh cho thủ hạ:
– Sai người vây quanh kết cấu trận pháp tinh cầu này, chặt đứt liên hệ tinh linh với bên ngoài, ta xem bọn chúng có thể làm ra trò quỷ gì.
– Vâng!
Lập tức có người lĩnh mệnh rời đi.
Quy Vô chắp tay trước ngực đột nhiên lên tiếng nói:
– Bọn chúng đang làm gì?
Mọi người lập tức nhìn chằm chằm tình hình bên này, chỉ thấy năm người Vân Ngạo Thiên đưa lưng về phía Miêu Nghị, dùng Miêu Nghị làm trung tâm đánh ra chung quanh năm chưởng, năm người đồng thời cánh tay thi pháp, trên người Vân Ngạo Thiên xuất hiện ma khí cuồn cuộn, trên người Cơ Hoan sinh ra yêu khí kinh người, trên người Tư Đồ Tiếu mang theo âm khí đáng sợ…
Ma khí, yêu khí và âm khí như ba con cự long vây quanh hóa thành sương mù màu xám bao phủ sáu người vào bên trong.
Từng đạo sấm sét không ngừng bao quát chung quanh, sáu đại tướng quân trên cao chỉ đưa mắt quan sát tình hình phía dưới.
Đột nhiên sương mù màu xám tiến vào trong sương mù màu đỏ, bọn họ đứng ngoài nhìn không nháy mắt
Miêu Nghị trốn vào trong yêu ma quỷ khí, hắn thu năm người Vân Ngạo Thiên vào trong thú nang, Miêu Nghị lập tức sử dụng tinh diễm hộ thể, lúc yêu ma quỷ khí va chạm với sương mù màu đỏ, Miêu Nghị mượn chướng nhãn pháp trốn vào trong sương mù màu đỏ.
Trong mắt người ở trên quan sát lại nhìn thấy sương mù màu xám va chạm với sương mù màu đỏ thật nhanh, ngay sau đó dùng xu thế sét đánh biến mất không còn, yêu ma quỷ khí tan thành mây khói, đám người Miêu Nghị biến mất không thấy gì nữa.
Chúng phản tặc ngạc nhiên nhìn nhau, thật sự ngạc nhiên khi phát hiện đám người Miêu Nghị quyết đoán.
Thạch Vân Biên kinh ngạc nói:
– Bọn chúng thật sự đi vào trong? Thật có thể chống cự hồng nhan bạc mệnh?
Lãnh Trác Quần lại nói:
– Xem tình hình vừa rồi… Chẳng lẽ lục đại kỳ công liên thủ có thể phá hồng nhan bạc mệnh? Chẳng phải Miêu Nghị kia khong tu hành Vô Lượng Đại Pháp sao?
Trước mặt đám phản tặc nơi đây, Miêu Nghị không dám nói mình là Ngưu Hữu Đức đại danh đỉnh đỉnh, người ta có liên lạc với bên ngoài, nếu nói mình là Ngưu Hữu Đức, người ta khẳng định sẽ phát hiện hắn là người Thiên đình, cho nên hắn dùng tên ban đầu của mình.