Lúc này, sắc mặt của cậu ba Nguyễn dần dần trở nên âm u.
Lúc này, thư kí Lưu ở bên ngoài càng là lòng nóng như lửa đốt.
Rõ ràng bà chủ nói lập tức đến, nhưng sao vẫn chưa đến?
Đã trôi qua lâu như vậy rồi, theo lý thuyết nên đến từ lâu rồi.
Tổng giám đốc sợ là đợi không nổi rồi!!
Thư kí Lưu lúc này thậm chí cũng không dám đến phòng làm việc của tổng giám đốc, anh ta sợ tổng giám đốc sẽ đập chết anh ta.
Thư kí Lưu lấy điện thoại ra, định gọi cho Tô Khiết thêm một cuộc nữa, điện thoại vẫn chưa kết nối, anh ta đã nhìn thấy cậu ba Nguyễn từ trong phòng làm việc đi ra.
Trong lòng của thư ký Lưu ngạc nhiên, theo tiềm thức liền cất điện thoại lại, nhìn thấy tổng giám đốc nhà mình dường như không phát hiện cái gì, lúc này mới thầm thở phào một hơi.
Nhưng mà sắc mặt của tổng giám đốc nhà mình rất xấu, cực kì xấu.
Thư ký Lưu do dự một lát, cuối cùng cũng nhịn tê da đầu, nói: “Tổng giám đốc, bà chủ có thể là có chuyện nên chậm trễ…”
Lời của thư ký Lưu dứt lời, ánh mắt của cậu ba Nguyễn liền lạnh lùng bắn qua.
Cơ thể của thư ký Lưu lập tức rùng mình, lời đến cửa miệng cũng bị mắc kẹt.
“Tổng giám đốc, bà chủ trước đó gọi điện tới hỏi tình trạng của tổng giám đốc, bà chủ là rất quan tâm tổng giám đốc.” Thư ký Lưu lúc này tuy sắp bị dọa vỡ mật rồi, nhưng anh ta cho dù liều mạng cũng phải nói hết.
Trong đôi mắt hơi nheo lại của cậu ba Nguyễn rõ ràng nhiều hơn vài phần khí tức nguy hiểm, cô quan tâm anh sao?
Cô nếu như thật sự quan tâm anh? sẽ chỉ gọi điện thoại tới hỏi một tiếng sao?
Sau đó cô lại đi cùng Đường Bách Khiêm đi hẹn hò rồi?
Phải, anh không thoải mái là giả, nhưng cô không có đến lại là thật!!!
Nghĩ đến một điểm này, cậu ba Nguyễn liền có một loại xúc động muốn đánh người.
Cô nếu như thật sự quan tâm anh, tại sao không gọi điện cho anh, mà chỉ gọi cho thư ký Lưu…