“Bác tài ơi, quay đầu lại, quay về.” Tô Khiết thầm hô một tiếng, sau đó nhanh chóng nói với bác tài một câu, người ở bên đó vẫn đang đợi cô, nếu Nguyễn Hạo Thần đã không có chuyện gì, cô cũng không tiện bắt người khác đợi mình.
“Đã gần đến nơi rồi.” Bác tài lái xe taxi nghe thấy lời của Tô Khiết, hơi khó hiểu, sắp đến nơi rồi, sao lại quay đầu về.
“Quay đầu lại, trở về.” Tô Khiết không có giải thích, chỉ là lặp lại lời vừa nói một lần nữa.
Lúc này, Tô Khiết phát hiện bị người ta theo dõi, sau khi xuống xe, liền bảo tài xế của nhà họ Đường trở về trước, bởi vì xe của nhà họ Đường quá bắt mắt.
Thư kí Lưu nói Nguyễn Hạo Thần ngất xỉu rồi, cô liền ngồi xe taxi tới.
Trong phòng làm việc của cậu ba Nguyễn, sau khi Tịch Xuyên bàn xong công việc liền lấy điện thoại ra gọi cho Hứa Dinh Dinh: “Dinh Dinh, anh bàn xong công việc rồi, bây giờ liền tới đó tìm em, em gửi vị trí bây giờ của em cho anh đi.”
Nguyễn Hạo Thần: “…”
Còn Dinh Dinh? Có thấy buồn nôn không?
Sau đó, cậu ba Nguyễn nghe thấy điện thoại của Tịch Xuyên vang lên âm thanh nhận được tin nhắn.
Tịch Xuyên nhìn một cái, cười không ngừng: “Được rồi, anh nhận được rồi, lập tức tới đây, đợi anh.”
Tịch Xuyên liền đi khỏi phòng làm việc, không thèm nhìn cậu ba Nguyễn lấy một cái.
Cậu ba Nguyễn: “…”
Tại sao anh cảm thấy bạn gái của người ta đều ngoan ngoãn như vậy?
Bạn gái của người ta đều có thể kêu là lập tức có mặt, lúc nào cũng có thể tìm thấy.
Bạn gái của người ta còn cực kì bám người, không có chuyện gì cũng có thể tra hỏi.
Còn anh?
Cậu ba Nguyễn nhớ thư kí Lưu nói Tô Khiết đồng ý đến thăm anh.
Cô hẳn là sắp đến rồi nhỉ?