Đây là cơ hội tốt nhất để bọn họ có thể tạo mối quan hệ với Dương Thanh, nếu như có thể bắt được cơ hội này thành lập quan hệ tốt, đợi khi Dương Thanh khôi phục ký ức, có lẽ sẽ không làm khó bọn họ, chưa biết chừng còn có thể trọng dụng bọn họ.
Dương Thanh không đáp, chỉ trầm mặc suy tư, không rõ là đang nghĩ gì.
Hồi lâu sau, anh mới lên tiếng: “Vậy các ông có thể liên lạc với vợ và anh em của tôi không?”
Ba người kia đều lắc đầu, mấy ngày nay, những chuyện về Dương Thanh, bọn họ cũng được nghe khá nhiều.
Tuy vậy, chuyện nghe được cũng chỉ là Dương Thanh có xích mích với một nhân vật Siêu Phàm Cảnh quan trọng nào đó, sau phải mang theo người thân trốn đi.
Người thân của anh đang ở nơi nào, đúng là bọn họ không biết.
Thấy bọn họ läc đầu, Dương Thanh cũng hơi thất vọng, nhưng vẫn còn may, nay đã biết được thân phận của mình, chỉ cần trở lại Yến Đô, từ từ sẽ tìm được người thân.
“Thưa cậu Thanh, tôi đề nghị, tạm thời cậu không nên trở về”.
Bỗng Tiết Vương lên tiếng.
“Không trở về?”
Dương Thanh nhíu mày, nhìn Tiết Vương.
Tiết Vương vội giải thích: “Bây giờ cậu còn chưa khôi phục ký ức, rốt cuộc cậu đã mất trí nhớ ra sao cũng còn chưa rõ lắm’.
“Hơn nữa, trước kia vì sao cậu phải mang những người thân bên cạnh mình đi?”
“Tôi đoán là, nhất định cậu đã có xích mích với một người rất mạnh, mà những người này đã mạnh đến độ ngay chính cậu cũng không thể đối phó, cho nên mới phải đưa người thân rời khỏi Yến Đô’.
“Nếu lúc này cậu trở về, người thân của cậu hay tin, nhất định cũng sẽ quay về đớ’.
Nói đến đây, Tiết Vương lại im bặt, nhưng lão ta tin Dương Thanh đã hiểu ý mình.
Dương Thanh cũng trầm mặc, nét mặt thoáng vặn vẹo, như là đang cực kì đau đớn.
Ngay vừa rồi, trong đầu anh chợt lóe lên một bóng người, ở đỉnh Ninh Sơn, anh thấy một bà lão muốn giết anh.