“Diệp Thành, cho ta đi cùng ngươi tới Bắc Sở nhé?”, Sở Linh khẽ ngả đầu lên vai Diệp Thành.
“Ở nhà đợi chúng ta quay về, ta sẽ tìm được sư phụ về”, Diệp Thành mỉm cười đáp lời.
“Lại muốn bỏ rơi ta sao?”
“Bắc Sở không giống với Nam Sở, thế lực đan xen hỗn loạn, đó không phải là địa bàn của chúng ta”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, “có một số lời nàng không nói ra, ta không nói ra nhưng trong lòng chúng ta đều biết rõ, sư phụ đi lâu như vậy mà bặt vô âm tín, chúng ta lại tạo động tĩnh lớn như vậy ở Nam Sở mà người cũng không quay về thì đủ chứng minh một số vấn đề, chẳng qua chúng ta đều tự lừa dối nhau mà thôi”.
“Ngươi sẽ đưa tỷ tỷ về, phải không?”, Sở Linh nắm chặt tay Diệp Thành, cô nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt đầy mong chờ.
“Dù có đi khắp chân trời góc bể”.
Đêm khuya, bên trong đại điện của Thiên Đình, Diệp Thành và Thái Hư Cổ Long bay ra khỏi Hằng Nhạc Tông.
Hai người bay với tốc độ rất nhanh giống như thần hồng vẽ ra hai đường cung tuyệt đẹp trong đêm đen.
Gừ! Gừ!
Khi đang bay, trên người Thái Hư Cổ Long liên tục vang lên tiếng gầm gừ lúc có lúc không, không hề ổn định.
“Long Hồn và cơ thể này không thể nào dung hợp sao?”, Diệp Thành bất giác quay sang nhìn Thái Hư Cổ Long.
“Chẳng còn cách nào khác, ta không tìm thấy được cơ thể nào phù hợp hơn”, Thái Hư Cổ Long nhướng vai đáp lời bất lực: “Muốn chứa đựng được Thái Hư Cổ Long Hồn thì độ rắn rỏi của cơ thể này còn kém xa, cơ thể của người trong tộc Thái Hư Cổ Long ta mặc dù không thể rắn rỏi bằng Hoang Cổ Thánh Thể nhưng cũng không hề yếu hơn so với Hoang Cổ Thánh Thể là bao”.
“Thế nhưng cho dù là vậy thì áp lực mà ngươi cho ta cũng không hề yếu hơn so với ma vương Quỳ Vũ Cương”, Diệp Thành tặc lưỡi than thở.