Nói gì thì nói, Lục Tỉnh Tuyết và Mục Thiên Thiên đều có ơn với anh, trong tình huống này mà rời khỏi đây sẽ là hại hai người họ.
Lúc này, Lục Nguyên Thông đã xông ra ngoài, quỳ trước mặt ba vị Vương, cầu xin: “Thưa các vị đại nhân, thăng ranh kia không chịu nghe tôi, nó nói, các vị muốn gặp nó thì tự lăn đến đó’.
“Cái gì?”
Mã Vương nổi giận đùng đùng, quát: ‘Khốn kiếp, nó muốn chết rồi sao?”
Tiết Vương và Bạch Vương cũng sa sâm mặt xuống, với thân phận của bọn họ lúc này, tuy không thể so sánh với người của Hoàng tộc nhưng ở một Ninh Châu nho nhỏ, trong một gia tộc cỏn con lại có người dám đối xử với họ như thế thì thật không thể chịu được.
“Để tôi đi giết thằng ranh kial”
Mã Vương hầm hừ nói, sau đó cất bước muốn đi tìm Dương Thanh tính sổ.
“Chờ chút!”
Bạch Vương quát gọi lại: Nếu muốn đi, chúng †a cùng đi”.
Tiết Vương gật đầu, híp mắt nói: “Tôi thật muốn xem xem, rốt cuộc là thần thánh phương nào mà dám bảo chúng ta lăn tới gặp nớ:.
“Dân đường đi!”
Bạch Vương ra lệnh, Lục Nguyên Thông vội vàng đi trước dân đường.
Mặc dù vần hơi lo lăng về vị cao thủ thần bí của nhà họ Lục liệu có lai lịch lớn thế nào, nhưng dù sao bọn họ cũng là chủ của các Vương tộc, bị làm nhục thế này quả thật rất mất mặt.
Dương Thanh vẫn bình thản ngồi đợi trong nhà Lục Tỉnh Tuyết, Lục Tinh Tuyết và Mục Thiên Thiên vẫn không ngừng khuyên bảo anh đi mau.
“Người tới rồi, giờ có muốn đi cũng không đi được đâu”.
Dương Thanh bỗng nói.
“Bọn họ tới rồi?”
Lục Tỉnh Tuyết và Mục Thiên Thiên đều giật nảy mình.