Đọa Thần sơn mạch Ham Thai tuyệt không đơn giản.
Rất nhiều người đương nhiên cho rằng Lâm Minh trước đó đã từng tới Đọa Thần sơn mạch, nếu không ba ngày thắp sáng hồn hải đầu tiên, hơn nữa còn có thành tựu này, hiển nhiên là không tin.
Nhưng mà bọn họ nhanh chóng há hốc mồm.
Lại qua bốn mươi ngày, Lâm Minh đến Đọa Thần sơn mạch một tháng rưỡi, Lâm Minh ngồi lên Ham Thai đã có một ấn ký sáng lên, tỏa ra hào quang như tia chớp.
Đây là hồn hải thứ hai, Lâm Minh cảm giác tinh thần chi hải của mình bị phân tầng, hồn lực của hắn càng thâm hậu, trong quá trình ngộ đạo đạt được chỗ tốt to lớn.
Đương nhiên, có chỗ tốt này là do thành quả Lâm Minh ngộ đạo càng thêm hoàn mỹ, vượt xa người khác có thể tưởng tượng được.
Trong linh khí mờ mịt, Lâm Minh ngồi lên Ham Thai lại tỏa sáng, thân thể bao phủ trong hào quang sáng ngời, bảo tướng trang nghiêm, chẳng khác gì cổ tăng nhập định.
Khí thế huy hoàng này hình thành nét đối lập rõ ràng.
Trên vách núi có rất nhiều người im lặng.
Tên đại hán xấu xí chòm râu dài không ngờ lợi hại như thế.
– Thằng này lúc đầu giả heo a, hắn tuyệt đối không phải lần đầu tiên tới đây ngộ đạo, hơn nữa trước đó hắn còn lĩnh ngộ được rất nhiều.
Có người chắc chắc nói ra.
Nhưng mà mặc dù đã tới rất nhiều lần, cũng ngộ qua rất nhiều lần, có thể ngộ tới mức này đúng là không tầm thường, làm cho người ta khâm phục.
Bởi vì rất nhiều người cho dù ở đây tìm hiểu vài chục năm, bọn họ có thể thấp sáng hồn hải thứ tư, hồn hải thứ năm, nhưng mà bọn họ mỗi ấn ký hồn hải không sáng bằng Lâm Minh.
Ấn ký hồn hải của bọn họ so sánh với Lâm Minh chẳng khác gì đom đóm với ánh trăng.
Trong thế giới võ giả, nắm đấm lớn chính là đạo lý, rất nhiều người thu hồi khinh thường với Lâm Minh.
Giữa đám người, trong mắt Ngọc Thạch Sinh bắn ra hào quang sâu kín. Hắn không muốn thừa nhận bản thân mình nhìn lầm, trong nội tâm nóng tính không hiểu.
– Ngộ a, ngộ tới đằng sau, hắn sẽ chậm lại, ta cũng không tin hắn có thể một đường tiến nhanh như thế.
– Năm đó Thánh Mỹ nương nương ngộ đạo hào quang còn mạnh hơn thế này, nhưng mà cuối cùng nhất vẫn dừng lại ở hồn hải thứ ba, khó có thể bảo trì tiếp tục.
Trong nội tâm Ngọc Thạch Sinh có chút không thoải mái, bởi vì mặc kệ Lâm Minh tới đây lần thứ mấy, Lâm Minh mạnh hơn hắn đã là sự thật.
Chính vì đây là sự thật, mới khiến cho Ngọc Thạch Sinh càng khó chịu.
Kỳ thật Ngọc Thạch Sinh cũng không có nghĩ sai.
Lúc Lâm Minh ngộ đạo đến chín mười ngày thì hắn cảm nhận được độ khó.
Đường vân trên Ham Thai này không có đơn giản như biểu hiện của nó.
Dần dần đường vân trên Ham Thai bên có sương mù che chắn, có đạo vận thần bí.
Mỗi một đám đường vân giống như có lực hấp dẫn không hiểu, làm cho thần hồn của Lâm Minh mất phương hướng trong đó.
Hắn cảm giác mình như đứng trong mê cung to lớn, khó có thể phân biệt phương hướng.
Hơn nữa mê cung này con đường cong khúc chiết, vách tường như núi, không thấy giới hạn, đường đi thì bị sương mù che chắn, lạnh lẽo như ngục giam, tản mát khí tức đáng sợ khiến tim của hắn đập mạnh.
Đối mặt với pháp tắc mênh mông này, trong lòng của hắn sinh ra một cảm giác vô lực khó hiểu.
Nhưng vào lúc này, trang sách màu vàng dung nhập vào huyết nhục thần hồn của hắn, những chữ viết dung nhập vào trong đó tỏa ra hào quang sáng ngời, sinh ra lực lượng cộng minh thần bí.
Mê cung nhìn thì quanh co, thường cách một đoạn khoảng cách sẽ có kim quang hiện ra.
Kim quang như vậy xuất hiện trong vô số nơi.
Lâm Minh phúc chí tâm linh, hắn đi theo kim quang, một đường đi qua.
Ở bên ngoài thân thể của hắn dao động, thân thể bao trùm trong ánh sáng chập chờn.
Một trăm ngày.
Lâm Minh gian nan chèo chống tới một trăm ngày.
Kế tiếp lại trôi qua mười ngày đã vượt qua thời gian Thánh Mỹ ngộ đạo một trăm lẻ tám ngày.
Một trăm mười một ngày, một trăm mười hai ngày.
Tới ngày thứ một trăm mười lăm, Lâm Minh ngồi trên Ham Thai lại tỏa ra hào quang sáng ngời chói mắt lần nữa.