“Cuối cùng vẫn phải đối mặt sao?”
Vẻ mặt Lục Nguyên Thông nghiêm trọng, chậm rãi đứng dậy và nói: ‘Chúng ta đi thôi!”
Lục Xuyên và ông Tề đi theo hai bên người lão.
Cao thủ nhà họ Lục đều tập trung ở bên ngoài. Lục Nguyên Thông đứng phía trước, sau lưng còn có rất nhiều người.
Bọn họ chỉ thấy từng chiếc xe Rolls Royce lần lượt chạy vào và đồ lại trong trang viên nhà họ Lục.
Ngay sau đó, Trương Quỳnh từ trong một chiếc xe bước ra. Lục Nguyên Thông hoảng sợ khi thấy lão ta vội vàng chạy tới một chiếc xe hơi sang trọng bên cạnh, tự mình mở cửa xe ra, người hơi cúi xuống nói với vẻ nịnh nọt: “Bạch Vương, chúng ta đã tới nhà họ Lục rồi. Ngài bước chậm thôi!”
Âm!
Giờ phút này, đầu óc Lục Nguyên Thông chấn động mạnh, vẻ mặt tuyệt vọng.
Trương Quỳnh là một trong hai chủ gia tộc mạnh nhất ở Ninh Châu, bây giờ lại đi mở cửa cho người khác giống như một con chó Nhật.
Quan trọng hơn, Trương Quỳnh còn gọi đối phương là Bạch Vương.
Khắp cả Chiêu Châu có mấy người có thể được gọi là Vương?
Bạch Vương!
Đó không phải là chủ của Vương tộc họ Bạch – một trong năm Vương tộc lớn ở Chiêu Châu sao?
Lục Xuyên cũng tuyệt vọng và hoảng sợ nói: “Sao… Sao có thể như vậy được?”
Cửa xe mở ra, một lão già với mái tóc bạc mặc trang phục truyền thống từ trong xe bước ra.
“Tiết Vương, ngài chậm một chút!”
“Mã Vương, ngài chậm một chút!”
Trương Quỳnh đón Bạch Vương xong lại tự mình đi mở cửa xe cho Tiết Vương và Mã Vương.