” Anh là người vừa rồi đi bên cạnh Liên thiếu đúng không?”
Cẩm Lý nhét một miếng thức ăn vào miệng, không để ý câu nói của nữ nhân lạ mặt kia.
Khoai rán của trẫm còn đang đợi trẫm từ từ thưởng thức, trẫm quản cô ta làm gì.
Cẩm Lý coi như không nghe thấy, tiếp tục nhàn nhã ăn.
Nữ nhân bị bơ, không chịu thua, tiến lại gần anh thêm một chút, với lấy một ly rượu từ chỗ nhân viên phục vụ, đưa đến trước mặt Cẩm Lý:” Tôi là Tiếu Khuynh, rất vui được làm quen với anh.”
Cẩm Lý liếc mắt nhìn Tiếu Khuynh một cái, rất nhanh đã rời đi ánh mắt, rời khỏi chỗ ngồi, tiến đến bàn bày khoai rán, tiếp tục nhặt đồ vào đĩa.
Cẩm Lý cẩn thận gắp hai miếng vào đĩa anh đang cầm, sau đó đặt cái đĩa trên tay xuống bàn, chính mình cầm đĩa khoai rán đầy ắp lên.
Tiếu Khuynh bị coi như không khí, ngọn lửa trong lòng vẫn chưa bị dập tắt, cô tiếp tục kéo lên một nụ cười, tiến về phía Cẩm Lý.
” Ly rượu này đặc biệt mời anh.”
Cẩm Lý liếc nhìn ly rượu, ngại phiền phức:” Tôi không uống rượu.”
” Anh vẫn nên nể mặt tôi, uống một ngụm đi chứ?”
” Tại sao?”
” Tôi….”
” Mặt cũng không đẹp bằng tôi.”
Tại sao trẫm phải nể cái gương mặt không đẹp bằng mình?
Tiêu Khuynh trong lòng gào thét, ngoài mặt vẫn có duy trì nụ cười thân thiện đến cứng đờ nhìn Cẩm Lý.
Cẩm Lý cầm chặt đĩa khoai rán, không thèm nhìn Tiếu Khuynh nữa, xoay người rời đi.
Trong phòng ngột ngạt đông người, không phù hợp để ăn khoai, Cẩm Lý có thể tự mình đổi địa điểm nha, tìm một góc phong thủy hữu tình ở ngoài khuôn viên biệt thự, chậm rãi thưởng thức khoai rán.
Từ vị trí này nhìn ra xa, còn có thể thấy sân lớn chứa đầy phi cơ cỡ nhỏ.
Liên Thẩm Kỳ đi xã giao xong một lượt, quay trở về không còn thấy Cẩm Lý ngồi ở ghế, đáy lòng liền tràn lên lo lắng, gấp gáp rời khỏi bữa tiệc, chạy đi tìm người.
” Cẩm Lý, em ở đâu?”
Trong sảnh tiệc không có, trên phòng nghỉ cũng không có. Nơi này đông người như thế, Cẩm Lý có thể đi đâu được đây.
Chậc, đã nói kỹ là ngồi ngoan một chỗ đợi y trở lại rồi mà! Tại sao lại nuốt lời chứ?!!
” A Kỳ, con đi đâu mà gấp vậy?” Liên phu nhân vui vẻ mỉm cười, không biết đã ở bên cạnh y từ lúc nào.
” Mẹ có thấy Cẩm Lý đâu không?”
” Vị bằng hữu đó của con sao? Vừa nãy mẹ còn thấy đang ăn khoai ở một bên mà. Cũng chẳng biết là từ đâu đến, một chút ý tứ cũng không có.”
Liên Thẩm Kỳ đương nhiên nghe ra được sự chán ghét trong câu nói của Liên phu nhân, có điều y không còn tâm tư mà để ý đến lời nói của bà ta nữa, xoay người:” Con đi tìm em ấy.”