Hai người ánh mắt chạm nhau, Sở Ngọc Yên nghiêng đầu tránh né, lại vung tay phải lên, một viên thuốc bay ra, bị Mạnh Hạo bắt lấy. Đúng là viên đan thứ năm kia.
Mạnh Hạo bình tĩnh thu phân đan thứ năm này vào trong túi Càn Khôn, rồi xoay người đi ra. Không lâu sau, hắn trở về, lại lấy ra bảy miếng phân đan bảy ra trước mặt Sở Ngọc Yên.
– Luyện bảy đan dược này thành một, chính là Thất Lôi Đan.
Nói xong, Mạnh Hạo ném ngọc giản ra, trong ngọc giản này có khi chép phương pháp luyện chế, nhưng thời gian thì lại bị Mạnh Hạo xóa đi.
– Giờ ai đứng đầu?
Sở Ngọc Yên cũng không nhìn bảy đan dược trước mặt, mà nhìn Mạnh Hạo.
– Không nhìn rõ, nhưng Huyết thần là rồng.
– Vậy đích thị là Lý gia.
Sở Ngọc Yên như có suy nghĩ, thế mới cúi đầu xuống cầm ngọc giản xem xét.
– Ngươi chỉ có một cơ hội, nếu thất bại, số dược thảo còn lại của ta không đủ để luyện ra viên thứ hai.
Mạnh Hạo im lặng một lát rồi nói, xong cũng không thèm nhìn Sở Ngọc Yên nữa xoay người hóa thành cầu vồng bay đi.
Lúc rời đi, đôi mắt Mạnh Hạo chợt lóe.
– Sở Ngọc Yên này một khi luyện chế thành công, chắc chắn sẽ do dự muốn nếm thử, nhưng trên mai rùa kia có nói rõ, luyện chế viên đan này, lúc cuối khi bảy đan dung hợp, ít nhất cần ba tháng… Cô ta không biết điểm này, ta liền chiếm tiên cơ.
Mạnh Hạo trầm ngâm một lát rồi lại phi ra khỏi quầng sáng sương mù, cẩn thận xem xét một phen rồi mới đi thẳng tới chỗ tế đàn Huyết Tiên, cũng không chần chừ mà bước thẳng vào trong.
Về tới bình đài truyền thừa Huyết Tiên, ngao khuyển lập tức hiển lộ thân hình, khí tức tu vi phát ra uy áp có thể so với Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng với Mạnh Hạo thì lại chẳng có tác dụng gì. Hắn hít sâu một hơi, mang theo ngao khuyển hóa thành hai cây cầu vồng bay tới trận thứ bốn.
Hắn ngay lập tức bước vào trong trận.
Một sa mạc mênh mông vô biên vô hạn, không nhìn thấy cuối hiện ra. Bầu trời mờ mịt, dù không thấy được mặt trời chói chang nhưng toàn bộ thế giới đầy oi bức, dường như nơi đây là một cái lồng hấp, tất cả những thứ bên trong đều bị hong cho khô.
Mạnh Hạo nhìn quét bốn phía, lòng thầm cảnh giác. Đi qua trận thứ hai và ba, Mạnh Hạo đã hiểu ra một phần nào trận pháp nơi đây, nhưng sa mạc này hoàn toàn yên tĩnh, hắn không nhìn thấy bất cứ bóng dáng nào, cũng chẳng nghe được âm thanh thương lão kia.
Mạnh Hạo trầm ngâm một lát rồi bước tới phía trước, ngao khuyển theo sát phía sau. Một người một chó bước trong sa mạc hoang vắng này, Mạnh Hạo vừa đi được vài bước thì hắn đột ngột dừng lại, quay đầu nhìn về con đường mà hắn vừa đi qua, nơi đó có để lại dấu chân của hắn, nay toàn bộ đều biến thành màu đen.
Từng trận hắc khí bay lên từ những dấu chân kia, khiến cho cát bốn phía phát ra tiếng xèo xèo, nhưng lại khuếch trương ra với tốc độ mắt thường có thể thấy được, dường như không dám tới gần.
Mà hắc khí kia đã tạo nên hình một bông hoa ở trong không trung, ba cánh hoa như tạo thành cái mặt quỷ, hồi lâu mới dần tan đi.
Thấy vậy, đôi mắt Mạnh Hạo co rụt, đúng lúc này, con ngao khuyển kia bỗng rú lên. Mạnh Hạo quay đầu nhìn lại thì thấy xa xa trong sa mạc, cát đang mấp máy, một đám bọ cạp lúc nha lúc nhúc, nhiều vô số kể đang nhanh chóng tiến đến nơi này.
Ngao khuyên nhảy vọt lên, sủa ầm ĩ. Lúc này trên bầu trời, những tảng mây đen tụ lại trên nền mờ tối kia, nhưng nếu nhìn kỹ thì đó đâu phải mây đen, đó rõ ràng là đám bọ cạp có cánh, đang bay vọt tới từ trên bầu trời. Chỉ chốc lát đã bao phủ bốn phía Mạnh Hạo, như che phủ cả bầu trời.
– Độc…
Mạnh Hạo im lặng, quay đầu liếc qua dấu chân mà mình để lại. Lúc này cát nơi đó đã hoàn toàn hóa đen, lúc hắn xoay người lại, hắn giơ tay trấn an ngao khuyển, rồi cất bước đi tới đám bọ cạp kia.
Ngao khuyển sủa vài tiếng uy hiếp, rồi chạy theo sau Mạnh Hạo, nhìn chòng chọc đám bọ cạp kia.