Cả đêm Mỹ Lam cảm thấy đau bụng vô cùng, cô xảm thấy hơi chóng mặt mồ hôi cứ không ngừng tuôn ra. Cảnh Sâm đang làm việc thấy Mỹ Lam thở dốc liền xoay sang nhìn thì thấy ở dưới mền có một mảng nước nhỏ.
Anh liền bỏ hết tài liệu xuống đất đến ôm Mỹ Lam lên, đi thật nhanh xuống lầu.
Tiếng động của Cảnh Sâm làm mọi người trong nhà đa số đều tĩnh, Dì Phương thấy Cảnh Sâm ôm Mỹ Lam xuống lầu, mặt cô không ngừng chảy mồ hôi liền lo lắng hỏi:”Mỹ Lam bị làm sao vậy?”
Cảnh Sâm không tiện trả lời chỉ nhanh chóng đáp:” Có lẽ là sinh non. Dì gọi cho Mộc Nhi giúp cháu và gọi cho bệnh viên phụ sản XX chuẩn bị xe đẩy gấp!” Cảnh Sâm không nói nhiều ôm Mỹ Lam ra xe, rồi nhanh chân đạp ga đến bệnh viện. May là buổi tối nên không đông xe lắm, thay vì thường là hai mươi phút mới đến bệnh viện thì giờ chỉ tốn có mười phút thôi.
Vừa tới bệnh viện, xe đẩy liền được kéo đến, anh đặt Mỹ Lam lên rồi cũng lo lắng chạy theo.
Ngay lập tức Mỹ Lam được đưa vào phòng mổ, Cảnh Sâm bên ngoài lo lắng không thôi, anh không ngừng cầu nguyện cho cô và con.
Một lát sau Mộc Nhi tới, và nữa tiếng sau bác sĩ cũng bước ra. Anh nhanh chóng tới hỏi tình hình của Mỹ Lam, bác sĩ nhíu mày nói:”Cô ấy bị sinh non. Còn là song thai nên việc cứu cả ba là khá khó. Vợ cậu vì vỡ nước ối nên bắt buộc phải sinh thường, và bị băng huyết khá nặng nhưng nãy giờ vẫn chưa có đứa nào được sinh ra.” Nói xong bác sĩ liền đi vào lại phòng mổ.
Cảnh Sâm bên ngoài bực tức vô cùng, để đến bước này rồi mà, anh đá chân vào mấy cái hàng ghế mà trút giận.
Cỡ nữa tiếng sau phòng mổ không ngừng mở cửa hết thay bác sĩ thì lại thêm máu, Cảnh Sâm lo lắng không thôi liền đứng dậy, lập tức muốn xông vào phòng mổ.